Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Quá nhục nhã! Quá nhục nhãt”

Ông cụ nhà họ Tề ngồi trên xe Rolls - Royce, liên tục gõ gậy đầu rồng xuống đất, trên gương mặt già nua tràn ngập lửa giận.

“Nơi bán đấu giá tụ tập nhân vật nổi tiếng của gia tộc lớn ở bốn phương, vậy mà dám đánh gãy chân cậu chủ họ Tề trước mặt họ, lại còn ném người ra ngoài! Dịch Tiên Thiên có ý gì? Muốn khai chiến với nhà họ Tề sao?”

“Nhà họ Tề chúng ta mất sạch mặt mũi rồi! Bố, nếu không yêu cầu bọn họ giải thích, thì sau này nhà chúng ta làm sao có thể ngẩng cao đầu nhìn người?”

Mấy đứa con của Tề Bạc đều phẫn nộ nói.

“Thương Minh giỏi lắm rồi phải không? Thật sự cho rằng có thể bắt nạt nhà họ Tê à? Một đám chỉ biết buôn bán mà dám không coi nhà họ Tề ra gì ư? Thăng hai với thằng ba, lập tức báo về gia tộc, điều động Tề Vệ, triệu tập thêm tất cả cao thủ nhà họ Tề, bao vây nơi đấu giá cho bố!”, Tê Bạc gầm lên.

“Bố, chúng ta phải khai chiến với Thương Minh sao? Con chỉ sợ... chúng ta vẫn chưa phải đối thủ của Thương Minh”. 

“Yên tâm, sẽ không đánh, ông Đồng chủ trì buổi đấu giá này, ông ta còn muốn thông qua buổi đấu giá để gia tăng thêm chút danh tiếng, ông ta sẽ không để chúng ta làm lớn chuyện, chúng ta cứ gây áp lực lên ông Đồng! Bảo ông ta ép Dịch Tiên Thiên cho nhà họ Tề một lời giải thích!”, Tê Bạc lạnh lùng hừ một tiếng.

“Thì ra là thế, con gọi ngay đây!”

Đứa con thứ hai của Tê Bạc nói, lập tức rút điện thoại ra.

Ngay lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Tê Bạc, mọi người trên xe đều sửng sốt, Tê Bạc đưa mắt nhìn đèn nhấp nháy báo có cuộc gọi, lập tức ra hiệu bảo mọi người yên lặng, sau đó bắt máy.

“Dịch Tiên Thiên! Ông còn mặt mũi gọi điện thoại cho tôi à? Ông có ý gì? Nhà họ Tề của tôi với Thương Minh của ông cũng có vài lần làm ăn, giữa chúng ta ít nhiều gì cũng có chút qua lại! Vậy mà ông dám làm vậy với cháu trai tôi?”, Tê Bạc cầm điện thoại măng mỏ.

Vậy mà lại là Dịch Tiên Thiên gọi tới.

Người nhà họ Tê không khỏi kinh ngạc. 

“Tề Bạc! Ông đừng vội tức giận! Thật ra tôi đã giúp nhà họ Tề ông, cứu cháu trai ông!”, bên kia điện thoại, mặt Dịch Tiên Thiên không chút biểu cảm nói.

“Cứu cháu trai tôi ư? Ồ, đánh gãy chân cháu tôi, ném nó ra ngoài, đây gọi là cứu hả?” Tê Bạc cười khẩy.

“Nếu tôi không ra tay, sợ là bây giờ cháu trai ông chỉ còn là một xác chết, không... ngay cả xác chết cũng không còn”, Dịch Tiên Thiên lạnh nhạt nói.

Đôi mắt già nua của Tề Bạc khẽ giật, tay cũng run rẩy, nói: “Ông nói gì cơ?”

“Tê Bạc! Tôi đoán chắc chắn ông đã triệu tập đội quân tinh nhuệ của nhà họ Tề, tôi khuyên ông tốt nhất đừng làm vậy, nếu không hôm nay nhất định sẽ là ngày tàn của nhà họ Tê!”

“Ông... Dịch Tiên Thiên! Ông giải thích rõ ràng cho tôi! Có phải thằng cháu không nên thân kia của tôi... đắc tội với ai rồi không?”, Tê Bạc với kinh nghiệm sống dày dặn, lập tức phản ứng lại, vội vàng hỏi.

Dịch Tiên Thiên trầm mặc một lát, hờ hững nói: “Thần y Lâm của Giang Thành, biết không?”

“Thần... Thần y Lâm?”, Tê Bạc ớn lạnh. 

Người thường đều cho rằng thần y Lâm dựa vào Dương Hoa mà không biết vũ khí đáng sợ nhất của anh là y thuật khó lường và võ thuật cao cường.

Tề Bạc với tư cách là người đứng đầu nhà họ Tề - gia tộc lánh đời ẩn thế, tin tức mà ông ta biết nhiều hơn rất nhiều so với người khác.

Không chỉ có đế quốc Anh Hoa mà Đông Hoàng Giáo, thôn Dược Vương thậm chí là Hồng Nhan Gốc, có cái nào mà không có thần y Lâm xuất hiện chứ?

Người này cũng chẳng phải là kiểu thần y được mọi người ca tụng dùng y thuật cứu giúp vạn vật!

Đó là một tên quỷ giết người không chớp mắt!

“Thì ra là thế... Thì ra là thế..”, Tê Bạc vừa nghĩ đã hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, vẫn cảm thấy hơi uất ức, nói: “Dịch Tiên Thiên! Cho dù cháu trai tôi có xích mích với thần y Lâm, ông cũng không nên đánh nó ở nơi đông người như vậy! Không thể âm thầm cho người dạy dỗ nó sao? Trước mặt mọi người mà ông xử lý nó như thế thì mặt mũi nhà họ Tê tôi... ném đi đâu?”

“Ai nói với ông là cháu ông xích mích với thần y Lâm?”

“Vậy... Chuyện gì?” 

Dịch Tiên Thiên trầm mặc, nói: “Cháu ông có ý đồ với vợ của thần y Lâm”.

Lời vừa dứt, Tê Bạc câm như hến một lúc lâu.

Cũng không biết qua bao lâu, ông ta mới hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Thần y Lâm... ở đâu?”

“Vẫn ở đây”.

“Vậy... Vậy tôi qua đó, cho thần y Lâm một lời giải thích! Nhất định phải nói với thần y Lâm, nhà họ 'Tề dạy dỗ không nghiêm, xin thần y Lâm bớt giận!”

“Tự ông xử lý đi!"

Dịch Tiên Thiên cúp điện thoại.

“Bố, sao rồi?”

Mấy đứa con trong xe vội hỏi.

“Đừng hỏi, tới đó rồi nói sau”.

Gương mặt già nua của Tề Bạc vẫn bình tĩnh, không nói một lời.

Mọi người cũng không biết có chuyện gì xảy ra, quay mặt nhìn nhau. 

Đợi tới khi người nhà họ Tề tới nơi tổ chức đấu giá, giọng Tề Bạc lạnh như băng hét: “Người đâu?”

“Ông nội, cháu ở đây...” 'T Thẩm được vài người đỡ, khóc to đi tới.

“Ông nội, ông phải đòi lại công băng cho cháu! Dịch Tiên Thiên kia không coi ai ra gì! Ông ta xem thường chúng ta! Ông phải đòi lại công bằng cho cháu!”, Tả Thẩm khóc to.

“Cái rắm! Mày tự gieo gió gặt bão!”

Tê Bạc khạc nước bọt, quay sang mấy đứa con, chỉ vào Tê Thẩm quát to: “Mấy đứa chúng mày! Kéo thằng nhóc này vào trong! Đánh gãy nốt một chân còn lại và hai tay nó đi!”

“Hả?” Người nhà họ Tề vô cùng khiếp sợ.

“Ông nội, ông... Ông nói cái gì?”, Tê Thẩm cũng choáng váng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement