Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

 

Một trăm triệu linh một tệ ư? Đúng là tới để phá rối!

Tuy ông Đồng đã ra quy định có thể tăng giá tùy ý, không đặt hạn chế mức tăng, một tệ cũng là tăng giá, nhưng không ai lại tăng giá như vậy cả!

Mọi người đều nhìn về phía Triều Chính Phong, ánh mắt đều đanh lại, nhưng cũng... không tăng giá.

Bởi vì Triều Chính Phong đại diện cho Hoa An!

Nếu ai dám tăng hơn giá của Triều Chính Phong, thì điều đó nghĩa là người đó đang chống lại Hoa An.

Tuy là Hoa An và ông Đồng đều đang tranh giành vị trí minh chủ Thương Minh, nhưng với bên ngoài Hoa An vẫn là minh chủ đại diện, quyền lực vẫn lợi hại hơn ông Đồng rất nhiều.

Không nhất thiết vì vài món đồ này nọ mà đắc tội Hoa An chứ?

Bỗng chốc, toàn bộ nơi đấu giá lạnh ngắt như tờ, ai ai cũng nhìn về phía ông Đồng và Triều Chính Phong, cũng không giơ bảng, chỉ đứng cạnh xem, sống chết mặc bay. 

Mặt ông Đồng lạnh như băng, nhìn chăm chằm Triều Chính Phong nói: “Chính Phong, một tệ này... tính gì chứ?”

“Có vấn đề gì sao?”, Triều Chính Phong tỏ ra vô tội: “ Một tệ cũng là tiền! Hơn nữa anh cũng không quy định là không thể tăng thêm một tệ, không phải anh nói tùy ý tăng giá sao, ai trả cao hơn thì người đó thắng phải không? Tôi cũng đâu vi phạm luật đấu giá?”

“Cậu..”.

Đôi mắt ông Đồng đen láy, nhưng cũng cũng không phát cáu, chỉ gật đầu mạnh, lạnh nhạt nói: “Được! Đã vậy thì, xin hỏi còn ai ra giá cao hơn vị này không?”

Nhưng hỏi một hồi, cũng không một ai lên tiếng.

“Các vị cứ yên tâm mạnh dạn ra giá! Đây là buổi đấu giá của tôi, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của mọi người, bây giờ đảm bảo sau này cũng đảm bảo, xin yên tâm mạnh dạn đấu giá!”, ông Đồng biết mọi người kiêng dè điều gì, lại nói to hơn.

Lời này của ông ta có ý rất rõ ràng. Đó là bảo những người này không phải sợ, ông Đồng sẽ đứng sau chống lưng cho họ. 

Chỉ là ông Đồng vẫn nghĩ mọi việc quá đơn giản.

Chỉ cần hô một cái giá, sẽ đắc tội Hoa An, tuy ông Đồng có thể bảo vệ họ, nhưng cũng có nghĩa sẽ cuốn họ giữa cuộc chiến của ông Đồng và Hoa An.

lÒ đây ai cũng đã có gia đình vợ con, bọn họ đại diện cho cả gia tộc sau lưng, ai lại muốn tham gia vào cuộc tranh đấu đó chứ?

Toàn sảnh yên tĩnh không một tiếng động.

Vẻ mặt Triều Chính Phong đắc ý cười tươi: “Ông Đồng, có vẻ không ai ra giá cả, nên gõ búa rồi phải không?”

Ông Đồng siết chặt nắm đấm, nhưng không thể phá luật, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, quát khẽ: “Một trăm triệu linh một tệ một lần! Một trăm triệu linh một tệ hai lần! Một trăm triệu linh một tệ ba lần!”

“Đã bán!”

“Sắt Nam Minh Ly Hỏa đã về tay cậu Triều Chính Phong! Chúc mừng cậu Triều!”

Bốp bốp bốp...

Mọi người đồng loạt vỗ tay. 

Triều Chính Phong lập tức đứng dậy ôm quyền: “Cảm ơn! Cảm ơn các vị đã không tranh với tôi, cũng cảm ơn anh Đồng rất nhiều!”

Nghe thật quá trào phúng.

Ông Đồng tái mặt, thầm hừ một tiếng, mở lời: “Các vị, tôi không được khỏe lắm, sợ là không thể tiếp tục chủ trì buổi đấu giá, xin mời cô Kim của Thương Minh lên thay tôi tiếp tục chủ trì! Cô Kim, phiền cô rồi!”

Nói xong, một cô gái mặc sườn xám đỏ, dáng người thướt tha bước lên sân khấu, tiếp tục buổi đấu giá.

Ông Đồng trầm mặt rời khỏi hiện trường.

Lâm Chính chăm chú nhìn theo bóng dáng ông Đồng, hơi đăm chiêu.

“Lâm Chính, có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người không ai dám tăng giá? Hơn nữa chỉ có một tệ thì có nghĩa gì?”, Tô Nhu mờ mịt, tò mò hỏi.

Cô cũng từng tham gia không ít buổi đấu giá, nhưng chưa từng gặp buổi đấu giá nào kỳ quái như vậy.

“Vậy mà không nhìn ra sao? Ông Đồng không chung đường với Triều Chính Phong, hoặc có thể nói là không chung đường với người đứng sau Triều Chính Phong”, Lâm Chính cười nói.

“Vậy sao? Nhưng em nghe nói bọn họ đều là người của Thương Minh mà, sao phải làm vậy?”

“Tiểu Nhu, em biết bao nhiêu về Thương Minh?”

“Thật ra cũng không nhiều, nhưng theo em được biết, trong nước hễ là tập đoàn tài chính có tên tuổi, đa số đều là thành viên của Thương Minh, ngoại trừ Dương Hoa ở Giang Thành! Mà Thương Minh có sức ảnh hưởng có một không hai trong giới kinh doanh, có nể nói là thủ lĩnh giới kinh doanh, nếu có dịp may được gia nhập Thương Minh, cho dù là một công ty sắp phá sản cũng có thể trong nháy mắt tái sinh rạng rỡ, một bước lên trời”.

“Em biết không ít nhỉ".

“Em còn nghe mọi người trong nhóm nói, với quy mô bây giờ của công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì không thể qua lại với Thương Minh”.

“Nhóm?”

“Phải, em tham gia nhóm giao lưu các công ty của tỉnh, anh biết công ty Quốc tế Đào Lâm chứ? Một trong ba doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh mình, giám đốc điều hành của tập đoàn Đào Lâm thảo. luận trong nhóm nên em mới biết”. 

“Ồ? Em còn có nhóm như vậy sao?”

“Thật ra em cũng chỉ bị người ta thêm vào, tập đoàn Đào Lâm cũng có vài lần hợp tác với chúng ta, chị Đào giám đốc điều hành là người tốt bụng, cũng thêm em vào, đáng lẽ chị ấy định thêm sếp Mã vào nhưng không có cơ hội gặp sếp Mã”.

“Sao không thêm chủ tịch Lâm vào?”

“Chủ tịch Lâm? Làm sao được chứ? Chủ tịch Lâm là ân nhân lớn, sao có thể vào nhóm nhỏ này của bọn em?”, Tô Nhu không nhịn được cười, nói.

“Ừ, tại em không cho anh qua lại với chủ tịch Lâm nữa, không thì anh đã có thể nói với chủ tịch Lâm một câu, thêm anh ấy vào nhóm rồi”.

“Quên đi, không thêm được thì thôi”, Tô Nhu lắc đầu, nhìn sân khấu: “Quay lại chủ đề cũ, em nghe nói người đứng đầu Thương Minh hình như cũng là một người phụ nữ, hơn nữa có vẻ rất trẻ”.

“Trẻ tuổi? Chắc không phải đâu, có thể là nhìn khá trẻ thôi”.

Lâm Chính nhớ lại Bạch Họa Thủy đang bị anh giam lỏng, khóe miệng khẽ giật.

Không thể phủ nhận, Bạch Họa Thủy rất đẹp, da trắng như tuyết, khí chất nghiêng thành, cả đầu tóc bạc cứ như tiên nữ. Nhưng Lâm Chính cũng không cảm thấy bà ta trẻ tuổi, chỉ là chăm sóc nhan sắc tốt thôi.

“Nói cứ như anh từng gặp người đó rồi vậy”.

“Biết đâu sau này có cơ hội gặp, Tiểu Nhu, em có muốn công ty Quốc tế Duyệt Nhan gia nhập Thương Minh không?”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu giật thót tim, quay sang nhìn anh, lắc đầu: “Đừng nói mấy chủ đề không thực tế nữa, gia nhập Thương Minh ư? Công ty Quốc tế Duyệt Nhan căn bản không đủ tư cách”.

“Không thể nói vậy, biết đâu lại đủ tư cách thì sao”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu không nói nữa, cô cho rằng không thể nói tiếp nữa, càng nói càng nực cười.

“Anh đi vệ sinh đã”, Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi ghế, đồng thời âm thầm gửi một tin nhắn cho Dịch Tiên Thiên.

Một lát sau, Dịch Tiên Thiên vào nhà vệ sinh gặp Lâm Chính.

Ông ta đóng cửa đóng lại, lật tấm biển đang bảo trì rồi treo trước cửa. 

“Cậu Lâm! Có chuyện gì thế?”, Dịch Tiên Thiên cẩn thận hỏi.

“Tôi thấy ông Đồng có vẻ không ngờ được Hoa An sẽ dùng thủ đoạn này, nếu cứ như vậy, buổi đấu giá của ông Đồng nhất định không ổn! Sao ông ta không bảo người của ông ta nâng giá lên?”

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement