Cô chưa bao giờ được thấy quái nhân nào như vậy, có thể một tay lật bay ô tô, người bình thường có thể đối phó được sao? Phải là người thế nào mới dọa hắn chạy mất chứ?
€ó lẽ nhìn ra băn khoăn của Tô Nhu, Lâm Chính liền cười nói: "Bạn anh cũng là người trong giới võ đạo, biết chút võ công, hôm nay lại mời một bàn toàn bạn bè trong giới liên hoan ở khách sạn, nên đối phương sợ hãi chạy mất".
"Hóa ra là vậy", Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lằng nói: "Nhưng tại sao đối phương lại muốn bắt em? Em có quen bọn họ đâu".
"Có lẽ... là vì thần y Lâm', Lâm Chính im lặng một lát, quyết định không giấu Tô Nhu.
"Thần y Lâm?", sắc mặt Tô Nhu có vẻ khó coi:
"Chắc là vậy rồi, bên ngoài đồn em và thần y Lâm vô cùng mờ ám, mà thần y Lâm lại đắc tội với nhiều người như vậy... Chắc chắn bọn họ muốn bắt em để uy hiếp thần y Lâm".
"Chắc là vậy, nên Tiểu Nhu à, thời gian này em hãy ở nhà đi, tốt nhất đừng ra ngoài".
"Em sẽ cẩn thận", Tô Nhu khẽ gật đầu.
Ầm!
Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng nổ.
Tô Nhu và Lâm Chính đều kinh hãi, ngoảnh phắt đầu lại, chỉ thấy chiếc xe của Từ Nam Đống đi ở phía sau bỗng dưng phát nổ.
Hóa ra có một người giáng từ trên trời xuống đằng trước chiếc xe, xe của Từ Nam Đống không kịp phanh, liền đâm sầm vào người đó.
Nhưng người kia không bị thương chút nào, cơ thể như được làm bằng sắt, hai tay chộp lấy chiếc. xe, xé tan nó ra.
Räc!
Một chiếc xe thương vụ Buick cứ thế bị xé thành hai nửa.
Người kia bước tới, túm lấy người đã bị phong bế võ công kia, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đồ vô dụng, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong".
Dứt lời, hắn liền túm lấy người kia, tung người nhảy lên, rồi chạy mất.
"Dừng xel".
Lâm Chính vội vàng kêu lên, chiếc xe phanh gấp, rồi anh xuống xe lao tới.
Lúc này, Từ Nam Đống đã hôn mê, vụ va chạm mạnh khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta đều bị vỡ, tai mũi miệng đều trào máu, xương tay xương chân bị gãy, chỉ còn thoi thóp.
Lâm Chính lập tức châm cứu, bảo vệ tâm mạch cho ông ta, sau đó nhìn về phía bóng dáng đã đi xa kia, ánh mắt ngập tràn sự lạnh lếo và dữ tợn.
"Lâm Chính!".
Tô Nhu chạy tới, vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa sợ
"Bạn anh không sao chứ?”.
"Không sao, Tiểu Nhu, em mau lên xe đi, chúng ta... về trước đã".
Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Nhu nhìn anh với anh mắt phức tạp, khẽ gật đầu.
Trở về Giang Thành, Lâm Chính đưa Tô Nhu về nhà trước, Tô Nhu một mực muốn cùng Lâm Chính đến bệnh viện, nhưng bị anh từ chối.
Sau đó anh mới hỏa tốc đưa Từ Nam Đống đến bệnh viện Giang Thành. Từ Thiên nghe tin cũng chạy đến, thấy Từ Nam Đống được đưa vào phòng phẫu thuật thì nước mắt lưng tròng.
"Anht".
"Yên tâm đi, ông ta sẽ không sao đâu. Trên đường đến đây tôi đã xử lý qua loa rồi, chuyện còn lại giao cho bác sĩ ở đây là được", Lâm Chính đi tới an ủi.
"Cảm ơn Chủ tịch Lâm", Từ Thiên gật đầu.
Có Lâm Chính ở đây, ông ta tin anh mình sẽ không sao.
"Chủ tịch Lâm, rốt cuộc là ai làm? Là ai khiến anh tôi ra nông nỗi này? Tôi nhất định phải tính sổ với hản!", Từ Thiên phẫn nộ nói.
"Tôi không rõ, nhưng có thể khẳng định một điều là đối phương nhằm vào tôi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Trích xuất camera toàn thành phố, tìm vị trí của đối phương cho tôi! Tôi đích thân đi tìm bọn chúng!".
"Chủ tịch Lâm, tôi đi cùng cậu”.
"Không cần đâu, đối phương có thực lực rất mạnh, người bình thường không phải là đối thủ của hẳn đâu".
"Được, bây giờ tôi sẽ đi trích xuất camera".
'Từ Thiên không chút chậm trễ, lập tức chạy đi sắp xếp.