Lâm Chính khẽ thót tim, nhưng không hỏi dò, mà cảm kích nói: "Tôn Giả, cảm ơn ông đã lấy lại công bằng cho tôi, ông mau về đi, sau này tôi sẽ đích thân đến tận nhà họ Lâm tính toán ân oán".
"Được!".
"Đúng rồi Tôn Giả, tôi có chuyện này muốn hỏi
ông". "Chuyện gì?". "Ông có biết tới... Lưu Viêm Trũng không?”.
"Lưu Viêm Trũng?", Thần Hỏa Tôn Giả hơi đanh giọng lại.
"Xem ra Tôn Giả từng nghe tới nơi này", Lâm Chính nói.
Thần Hỏa Tôn Giả im lặng một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Không những từng nghe tới, mà tôi còn biết nơi này, nhưng tôi không muốn nhắc đến nó". "Tại sao?", Lâm Chính vô thức hỏi.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không trả lời mà chỉ nói: "Sao thần y Lâm lại hỏi đến nơi này? Lế nào... cậu phát hiện ra Lưu Viêm Trũng sao?".
"Không chỉ có tôi, mà có rất nhiều người phát hiện ra, nhưng trong Lưu Viêm Trũng có hai ông lão thực lực rất mạnh canh giữ. Những người đó muốn lấy cơ duyên của Lưu Viêm Trũng, nên bị bọn họ ngăn cản".
"Hừ, những kẻ tham lam đó muốn đi cứ đi, để bọn họ vùi thây ở đó đi", Thần Hỏa Tôn Giả lạnh
lùng nói.
"Tôn Giả, hai ông lão đó có thực lực rất mạnh sao?", Lâm Chính sửng sốt hỏi.
"Nếu hai người cùng ra tay, thì dù là bản tôn cũng phải kiêng dè ba phần", Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế thì hít vào khí lạnh.
Có thể đấu tay đôi với Thần Hỏa Tôn Giả thì phải có thực lực khủng khiếp đến mức nào chứ?
"Sao vậy? Thần y Lâm cũng muốn đến Lưu Viêm Trũng lấy báu vật sao?", Thân Hỏa Tôn Giả tò mò hỏi.
"Tôi nghe nói trong Lưu Viêm Trũng có một thứ gọi là "Thiên Hỏa", tôi đã hỏi công hiệu của nó, có lẽ sẽ trị được vết thương của tôi. Tôn Giả, tôi định đến đó xem sao, nhưng nếu đối phương quá mạnh thì thôi vậy", Lâm Chính nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!