Một vài nhân vật khủng tuổi tác đã cao, ít khi ra ngoài đều xuất hiện.
Hiển nhiên, sức hút của Lưu Viêm Trũng này lớn hơn trong tưởng tượng của Lâm Chính nhiều.
Mọi người chào hỏi nhau.
Đồng thời cũng có không ít cao thủ đến hành lễ với Dịch Tiên Thiên.
Dù sao bây giờ Dịch Tiên Thiên cũng là minh chủ thực sự của Thương Minh, dù vẫn chưa chính thức lên chức, nhưng cũng gần rồi.
“Lúc nào mới vào Lưu Viêm Trũng?”, Lâm Chính nhìn đám đông tụ tập trước cửa nhưng lại không có ý vào cánh cửa bị phong tỏa đó, không nhịn được hỏi.
“Vào đó cần phải có tư cách, anh nghĩ muốn vào là vào sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng nói.
“Tư cách? Tư cách gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Là tư cách mà ông lão đó cho”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói, chỉ vào ông lão đang gà gật trước bia mộ.
Lâm Chính cực kỳ kinh ngạc.
Lúc này, dường như ông lão bị sự ồn ào huyên náo của đám đông đánh thức, mở mắt ra, trong miệng lầm bầm một cách mất kiên nhãn.
“Ồn ào cái gì? Đám tạp chủng dơ bẩn các người sao còn đến đây quấy nhiễu nơi thanh tịnh của người khác?”.
Trong lúc nói, ông lão đứng dậy, vẻ mặt rất nóng nảy.
“Tiần bối bớt giận, chúng tôi không có ý quấy rầy, chúng tôi thực sự chỉ muốn vào Lưu Viêm Trũng xem thế nào!”.
Ngạo Ưng vội vàng tiến lên hành lễ, chắp tay mỉm cười nói.
“Vào Lưu Viêm Trũng? Các người cũng xứng?”, ông lão bực dọc nói: “Thực lực không đủ thì vào trong đó chỉ có chết! Các người tuyệt đối không thể tưởng tượng được bên trong nguy hiểm thế nào, cần gì phải vào trong đó tìm chết?”.
“Mong tiền bối chỉ giáo”, Ngạo Ưng lại chắp tay lần nữa.
“Quy tắc cũI”.
Ông lão quay người, đột nhiên dùng tay không xúc vào đất.
Không lâu sau, một vật lạ hình người đúc bằng sắt được ông ta xúc lên.
Thứ đó vô cùng đặc biệt, tứ chỉ là bốn thanh sắt, cơ thể được tạo thành từ sắt, đầu thì càng đơn giản, là một miếng sắt chắp nối thành hai con mắt đỏ ngầu, giống như người máy vậy, nhưng có cảm giác còn sơ sài.
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái.