“Đúng là tôi đã trải qua cảm giác đau đớn tột cùng, cảm giác đó không thể miêu tả...”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.
“Anh có biết, sư phụ muốn dung hợp hỏa chủng này nhưng đã thất bại, vậy mà anh lại làm được...”
“Vậy sao?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Lúc này, anh phát hiện hỏa chủng trong suốt trong tay Thần Hỏa Thánh Nữ đã biến mất, kinh ngạc hét lên: “Hỏa chủng... bị sao vậy?”
“Năng lượng của nó đã đi vào cơ thể anh rồi! Nó chỉ là một cái vỏ rỗng, theo thời gian cơ thể nó sẽ hóa thành cát bụi, vậy nên mới nói đừng để hỏa chủng chỉ còn cái vỏ rỗng”, Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu nói.
“Thì ra là thế”.
“Thần y Lâm, anh sinh ra đã có thể nghịch thiên, nếu sau này tu luyện thuật Hỏa Viêm, có khi trình độ sẽ vượt hơn cả sư phụ! Tôi cho anh một đề nghị, lần này anh trở về hãy lập tức bái sư phụ làm thầy, sư phụ rất coi trọng anh! Nhất định sẽ truyền dạy hết! Anh chỉ cần cố gắng, sau này nhất định có thể vượt qua sư phụ, đạt tới trình độ hoàn toàn mới! Anh... thấy thế nào?”, mắt Thần Hỏa Thánh Nữ sáng quäc nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bỏ đi, Thánh Nữ đại nhân, tôi chỉ hứng thú với y thuật, theo tôi thấy, cuối con đường y học là sự sống và cái chết, ngay cả khi thông thạo thuật Hỏa Viêm thì thứ mình nằm bắt cũng chỉ là vũ lực, người dùng vũ lực có thể khống chế cái chết của người khác chứ không thể khống chế sự sống của họ, mà cái tôi năm giữ chính là sự sống và cái chết của mỗi một con người”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi đăm chiêu, im lặng gật đầu, sau đó nói: “Nếu đã vậy thì, khi anh quay về đừng nói với sư phụ chuyện dung hợp hỏa chủng, anh cứ nói với ông ấy là đánh mất hỏa chủng rồi, hiểu không?”
“Sao vậy? Cô sợ Thần Hỏa Tôn Giả ghen tị với tôi à?”, Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ không thể dung hợp hỏa chủng, mà anh lại dung hợp được, nếu anh đồng ý bái sư thì còn được, nhưng anh lại không muốn tu luyện thuật Hỏa Viêm, tôi không biết... Sư phụ sẽ nghĩ thế nào..”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Tôi hiểu rồi!”