Thần Hỏa Tôn Giả nhìn về phía chân trời, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.
"Là thần y Lâm sao?".
"Cậu ta không có bản lĩnh lớn như vậy đâu! Không tinh thông thuật Hỏa Viêm thì không thể lấy đi nhiều dị hỏa như vậy. Chắc chắn đây là cường giả tuyệt đỉnh về thuật Hỏa Viêm", Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu đáp.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại tái mặt.
Thần y Lâm quả thực không phải là cao thủ thuật Hỏa Viêm.
Nhưng... anh đã hấp thu hỏa chủng.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngập ngừng một lát, chần chừ mãi không lên tiếng nói ra chân tướng.
Về đến Giang Thành, Lâm Chính lập tức bế quan ba ngày.
Cũng may anh là người tinh thông y đạo, đủ để đối phó với nỗi đau đớn thiêu đốt trên người. Nhưng vào ngày thứ ba, Thần Hỏa Tôn Giả phái người đến lấy hỏa chủng.
Người này không phải ai khác mà chính là Thần Hỏa Thánh Nữ.
Khi gặp lại Lâm Chính, tâm trạng của cô ta vô cùng phức tạp.
Nhưng cô ta giấu tâm trạng phức tạp này đi, vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ gần.
Trong trang viên.
"Chẳng phải cô đã biết hỏa chủng thế nào rồi sao? Sao còn đến lấy nữa?".
Lâm Chính bình thản nói.
Lúc trước Thần Hỏa Thánh Nữ đã nói, nếu Thần Hỏa Tôn Giả phái người đến lấy, thì cứ nói là đã làm mất hỏa chủng.
"Nếu chỉ đơn thuần đến lấy hỏa chủng, thì đương nhiên tôi sẽ không đến làm phiền anh. Tôi sẽ ngao du bên ngoài một thời gian rồi về chờ lệnh của sư phụ, tôi cũng biết anh không muốn gặp lại tôi nữa", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Vậy lần này cô đến còn có mục đích khác sao?".
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Sư phụ đã phát hiện ra Lưu Viêm Trũng bị bịt kín, ông ấy bảo tôi đến hỏi thăm tình hình. Sau khi tôi đi, rốt cuộc Lưu Viêm Trũng đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng nói, ánh mắt cũng không ngừng đánh giá Lâm Chính.
Không biết tại sao, cô ta cảm thấy Lâm Chính hiện giờ hơi khác so với lúc mới gặp.
Anh của hiện giờ... lại càng thâm ảo huyền diệu hơn.
Luồng khí ý tỏa ra từ người anh cũng vô cùng đặc biệt.
So với lúc trước thì khác biệt quá lớn.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi khàn giọng đáp: "Thần Hỏa Tôn Giả biết Lưu Viêm Trũng bị bịt kín có ý nghĩa gì sao?".
"Hắc Hỏa và Bạch Viêm đã chết".
"Ông ta nghĩ là tôi giết bọn họ?”.
"Không, sư phụ không nghĩ vậy, ông ấy nghĩ dù anh muốn giết cũng không có năng lực này".
"Bọn họ là tự sát", Lâm Chính đáp.
Hơi thở của Thần Hỏa Thánh Nữ như nghẹn lại, sau đó lấy lại sự bình tĩnh, khàn giọng nói: "Xem ra Tôn Giả đã đoán đúng, dị hỏa trong Lưu Viêm Trũng quả thực đã bị người ta lấy mất. Thần y Lâm, anh có biết là ai lấy mất dị hỏa không?".
"Tôi".
Lâm Chính thẳng thừng đáp.
Thần Hỏa Thánh Nữ sững lại, ngây ra nhìn Lâm Chính, sau đó sẵng giọng nói: "Thần y Lâm, tôi biết anh không thích tôi, nhưng tôi nghĩ bây giờ không
phải lúc để đùa đâu".
Lâm Chính không giải thích mà chỉ giơ tay lên, xòe năm ngón ra.
Một luồng khí ý kỳ diệu tỏa ra từ lòng bàn tay anh, sau đó...
Soạt!
Một ngọn lửa bảy sắc bỗng nhảy ra, cháy hừng hực trong lòng bàn tay anh.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức ngẩn người ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!