Keng keng...Châm rơi ra từ tay anh, lóe sáng. Đó chính là số châm mà anh đã đỡ được. Hàng trăm cây châm rơi xuống như một dải ngân hà, lấp lánh đẹp đã...
Bịch...Trí Vũ ngồi phịch ra đất. Trí Băng Thanh cũng tái mặt, không thể nào chấp nhận được cảnh tượng trước mặt.
“Anh ta đỡ được hết sao?”, người nhà họ Lạc trợn mắt há mồm, đầu óc ong ong. Đúng là xuất quỷ nhập thần mà.
“Tốt quá rồi”, Lạc Thiên mừng rớt nước mắt “Thưa cô..”, Trí Vũ quay lại lầm bầm.
“Trí Vũ, anh làm gì vậy? Còn không mau đứng dậy. Anh chưa thua. Chúng ta đấu châm, anh ta có thể đỡ được châm của anh thì lẽ nào anh lại không làm được điều tương tự. Chỉ cần anh có thể đỡ được châm của anh ta thì ít nhất cũng là hòa mà”, Băng Thanh quát lớn.
“Đúng vậy”
Trí Vũ lấy lại ý trí, đứng dậy nhìn Lâm Chính: “Chỉ cần tôi đỡ được châm của anh thì chúng ta hòa. Tôi vẫn chưa thua”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn Trí Vũ, sau đó lấy một cây châm ra, điềm đạm nói: “Anh đã muốn đỡ châm của tôi thì mong anh dùng toàn lực nhé”.
“Đừng nói nhiều nữa, tôi sẽ để anh biết không dễ động vào người của sơn trang như vậy đâu. Ra tay đi”, Trí Vũ băm môi, hét lớn.
“Vậy thì xem cho kỹ đây”, Lâm Chính cũng
không nói nhiều nữa, chỉ búng ra một cây châm.
'Vụt....Cây châm đột nhiên biến mất trong không gian.
Băng Thanh thất sắc. Lúc này cô ta mới ý thức được có gì đó không ổn. Trí Vũ nín thở, thất thần. Rõ ràng là anh ta không nhìn rõ đường đi của cây châm. Cứ như nó biến mất trong không gian vậy.
“Châm đâu rồi?”, Trí Vũ nhìn Lâm Chính.
“Ở phía sau anh ấy”, Lâm Chính nói.
“Phía sau tôi sao?”, Trí Vũ không hiểu vội quay lại nhìn thì mới phát hiện ra có một cây châm ghim ngay vào chiếc kiệu phía sau mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!