“Tôi đã cho anh ta cơ hội mà anh ta không biết trân trọng. Vậy thì không thể trách ai khác được. Cô Lạc, tôi thấy cô sửa soạn đi là vừa, cùng chúng tôi về thôi. Còn nữa này, cô cũng chuẩn bị lo hậu sự cho anh ta đi”, Băng Thanh cười lạnh.
Lạc Thiên sững sờ, đôi mắt tối sầm. Cô ấy nhìn khuôn mặt mỗi lúc trông một đáng sợ của Lâm Chính rồi đột nhiên bật cười...Dù nước mắt vẫn rơi nhưng cô ấy cười. Một nụ cười thật đẹp.
“Cô Lạc, cô cười gì vậy?”, Băng Thanh cảm thấy nghi ngờ.
“Có một người cô yêu nguyện chết vì cô thì cô thấy có nên cười hay không?”, Lac Thiên hỏi.
Băng Thanh giật mình rồi hừ giọng: “Đó là do anh ta ngốc”.
“Tôi lại không thấy như thế?”, Lạc Thiên nói tiếp: "Nếu anh ấy chết, tôi cũng sẽ chết cùng anh ấy. Cô Trí, e rằng tôi không tới sơn trang được rồi. Nếu như đó là nhiệm vụ của cô thì cô đưa thi thể của tôi về .
“Cô nói cái gì?”, Băng Thanh đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn lao về phía Lạc Thiên.
“Đừng có tới đây”, Lạc Thiên gầm lên. Trong tay cô ấy là một con dao nhỏ. Cô ấy kề con dao lên cổ mình.
“Lạc Thiên”, người nhà họ Lạc kinh hãi kêu lên. Họ thấy trong đôi mắt cô ấy chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
“Lâm Chính vì tôi mà chết, sao tôi có thể sống một mình được. Các người tránh ra, để tôi với Lâm Chính riêng biệt một lúc...”
Người nhà họ Lạc lau nước mắt, không dám lên tiếng. Băng Thanh vừa sốt ruột vừa cuống cả lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!