Người đàn ông tóc trắng phất tay, lạnh lùng nói: "Nếu là người có Huyền Độc cấp 7 ra mặt để cướp, thì chäc chắn đám người Lâm Mậu không còn đường sống! Lập tức trở về báo tin, Hồng Mông Huyền Thiết đã bị cướp! Xin bên trên lập tức tổ chức lực lượng, điều tra thân phận của người cướp Hồng Mông Huyền Thiết!".
"Vâng, đại nhân".
Mọi người lục tục rút lui.
Cùng lúc đó, Lâm Chính cũng lên chuyến bay trở về Giang Thành.
Anh thở hắt ra, không ngừng vuốt ve Hồng Mông Huyền Thiết mới cướp được.
Tiếp theo phải luyện chế Huyền Thiết cẩn thận.
Anh đã nắm được mười mấy loại dị hỏa của Lưu Viêm Trũng, rồi dựa vào hỏa chủng hấp thu toàn bộ, muốn tôi luyện chỉ là chuyện đơn giản.
"Có Huyền Thiết trong tay, chúng ta cũng coi như có vốn để đối đầu với gia tộc Lâm Thị rồi",
Nguyên Tinh thở phào, cười nói.
"Không chỉ có gia tộc Lâm Thị, có lẽ là cả đảo Thần Hỏa nữa".
Lâm Chính khàn giọng nói. Mọi người sửng sốt, trầm mặc không nói gì.
Trở về Giang Thành, Lâm Chính liền bế quan rèn sắt, từ chối mọi lời thăm hỏi, không gặp bất cứ ai.
Trong thời gian này, nhà họ Lâm cũng lặng lế phái người đến Giang Thành, Mã Hải lập tức báo ngay với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm. Nhà họ Lâm phái người tới là chuyện hiển nhiên, dù sao Lâm Chính cũng có khả năng là người
cướp Hồng Mông Huyền Thiết.
Nhưng chỉ cần nhà họ Lâm chưa chắc chắn, thì hiện giờ Lâm Chính vẫn an toàn.
Tôi luyện đến ngày thứ tư thì đồ đã thành hình, Lâm Chính rất hài lòng.
Anh không rèn đao kiếm, mà tận dụng miếng Hồng Mông Huyền Thiết đặc biệt này để rèn một bộ châm bạc.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.