“Do cô đoán thôi đúng không? Cô Trí, có phải cô quá hồ đồ không. Tôi khuyên cô nên có chứng cứ rồi hãy tới chỉ đích danh tôi”, Lâm Chính cười nói.
“Anh..”, Băng Thanh tức lắm.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ghé sát vào cô: “Thôi bỏ đi, tôi nói cô biết nhé, thực ra cô đoán đúng rồi đấy. Long Tuyền....đúng là do tôi phá hủy”.
“Anh thừa nhận rồi nhé”.
Cô ta trố tròn mắt, gầm lên: “Khốn nạn! Anh phải chết”.
Nói xong cô ta chém Độc Kiếm về phía anh. Thế nhưng khi thanh kiếm vừa tiếp cận thì Lâm Chính đã né đòn.
“Cô Trí, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm loạn, nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Anh là kẻ khốn nạn, tôi phải giết anh”, thanh kiếm của cô ta phóng ra một hình ảnh, vồ về phía Lâm Chính. Anh nhanh như cắt, thanh kiếm chẳng thể nào chạm vào được cơ thể anh.
Băng Thanh không chịu dừng lại. Lâm Chính hừ giọng: “Cô Trí, tôi đã cảnh cáo cô rồi. Là do cô cố chấp. Nếu đã vậy thì đừng có trách tôi đấy”, nói xong anh lấy ra một cây châm, chém mạnh về phía thanh Độc Kiếm.
Keng...Đường sáng lóe lên như điện xẹt. Thanh kiếm lập tức gấy ra. Băng Thanh nín thở, đôi mắt ánh lên sát khí. Cô ta đâm thanh kiếm gãy về phía ngực của Lâm Chính.
Rõ ràng là cô ta không có ý định nương tay và muốn lấy mạng của Lâm Chính.
Lâm Chính thấy vậy bèn hừ giọng và đạp chân. Bụp! Anh đạp thẳng vào bụng Băng Thanh. Cô ta
bay bật ra xa, ngã rầm xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!