Lâm Chính vốn muốn giết người phụ nữ đội nón lá, nhưng thấy đám người này thành khẩn như vậy thì có chút do dự.
Anh suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng hừ mũi nói: "Thôi được rồi, nể tình vợ tôi không bị gì nghiêm trọng, tôi tạm tha cho các anh một mạng!".
Dứt lời, anh liền thả tay ra. Mọi người thấy thế thì vô cùng mừng rỡ. "Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!".
Người phụ nữ đội nón lá kia ngã nhào xuống đất, ho sù sụ, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy thù hận.
Nhưng lần này cô ta không kích động nữa.
Bởi vì hai lần vừa rồi khiến cô ta hiểu ra khoảnh cách thực lực giữa mình với người này là quá lớn, mình không thể thăng được đối phương.
"Cậu là người của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ Tử Huyền Thiên lại có sự tồn tại mạnh mẽ như cậu! Xem ra chúng tôi đã sơ suất rồi! Nhưng các cậu đừng đắc ý! Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Sớm muộn chúng tôi cũng lấy lại thứ đó!".
Người phụ nữ đội nón lá phẫn nộ nói, sau đó xoay người rời đi.
"Đại nhân cáo từi".
Đám người kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chào Lâm Chính rồi đi.
Thấy bọn họ rời đi, đám người Giang Thiên Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại sư Tây Môn không nói lời nào, lập tức chạy tới quỳ lạy Lâm Chính.
"Tây Môn Xuyên khấu kiến thần y Lâm! Thần y Lâm vạn anl".
Giang Thiên Hưng và Giang Tử Ức nghe xong đều há hốc miệng.
"Thần... thần y Lâm?", Giang Thiên Hưng ngây người nhìn đại sư Tây Môn, kinh ngạc nói: "Đạo trưởng, ông... ông không nhầm đấy chứ? Vị đại nhân này... chính là thần y Lâm của Giang Thành sao?".
"Sao lão đạo có thể nhầm được? Ở Giang Thành còn ai có được thực lực như vậy chứ? Ngoài thần y Lâm ra thì không còn ai cả!", đại sư Tây Môn nghiêm túc nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!