“Đúng là nữ trung hào kiệt mà”, Lâm Chính thấy vậy bèn bật cười.
“Theo tôi thấy chẳng qua là não tàn. Lần này Di Nguyệt Cung Nữ đã đắc tội với Thái Thương Long rồi. Hơn nữa nhãn thần cũng chưa chắc về tay bọn họ. Thế này chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài. Di Nguyệt Cung Nữ quá ngốc nghếch”, Thiên Diệp lắc đầu.
“Mỗi người có một kế hoạch, dù thế nào thì chúng ta cũng mau đi lấy đá Thái Vũ thôi”, Lâm Chính cười, sau đó bước vào.
“Mau đi theo thần y Lâm”, Thiên Diệp nói với 20 người cao thủ của Tử Huyền Thiên.
“Vâng!", đám động chạy vào.
“Các người đi theo làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“Thần y Lâm, tôi thấy Thần Nữ Thái Vũ không hề quy định tuổi, người của Cung Di Nguyệt cũng vào rồi. Lần này để chúng tôi vào cùng với cậu, bảo vệ sự an toàn cho cậu. Dù sao thì bên trong có thiên kiêu mà, Thiên Diệp vội nói.
Lâm Chính khổ sở lắc đầu: “Thôi được, nếu đã vậy thì đi theo tôi. Đừng chạy lung tung. Nghe theo sự chỉ huy của tôi, rõ chưa?”
“Vâng, thần y Lâm", đám đông chắp tay.
Mọi người đi vào vùng cơ quan. Bên trong là cầu thang kéo dài xuống dưới. Có đèn đuốc soi sáng chứ không hề tăm tối. Thế nhưng ở đây vô cùng ẩm ướt. Họ đi và thấy xương chất đầy hai bên. Có lẽ đã có không ít người bỏ mạng ở đây.
Chắc là họ chết bởi tay của kẻ địch. Lâm Chính chau mày, tiếp tục đi về phía trước. Đi được một lúc họ bỗng cảm thấy mùi máu tanh tưởi xộc lên mũi.
“Thần y Lâm cẩn thận”, người của Tử Huyền Thiên lao lên, bảo vệ Lâm Chính.
“Không cần lo lắng. Đi nhanh thôi, phía sau có người tới rồi. Không muốn bị người ở phía sau đâm cho một nhát thì đi nhanh lên”, Lâm Chính nói.
“Nhưng thần y Lâm, phía trước...hình như đang giết nhau”.
“Cứ đi là được rồi”, Lâm Chính quát lên và bước đi nhanh hơn. Đám đông không dám do dự, vội đi theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!