Ông ta không thể ngờ được kết cục cuối cùng của trận chiến tranh giành kim cương Thái Vũ lại là thế này.
"Thần y Lâm... Là tôi coi thường cậu rồi! Là tôi coi thường cậu rồi!", Thiên Diệp nhìn bóng dáng uy phong sừng sững trên sàn đấu, lẩm bẩm nói.
"Tốt lắm".
Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ cách đó không xa, nói: "Thần Nữ đại nhân, tôi đã là người thắng cuộc của cuộc thí luyện này, xin bà hãy giao kim cương Thái Vũ cho tôi theo đúng lời
hứa trước đó".
Thần Nữ Thái Vũ bình thản nhìn Lâm Chính, không nói lời nào.
Mọi người sửng sốt. Có chuyện gì vậy?
Kết quả đã có rồi, tại sao Thần Nữ Thái Vũ không nói gì?
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía bà ta.
Nhưng một lát sau, bà ta gật đầu nói: "Cậu chờ chút".
Dứt lời, bà ta liền xoay người đi vào thần miếu Thái Vũ.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa thần miếu, chờ bóng dáng của Thần Nữ Thái Vũ xuất hiện.
Tuy bọn họ không có được kim cương Thái Vũ, nhưng dù là ai cũng muốn chứng kiến phong thái của nó.
Một lát sau, Thần Nữ Thái Vũ cầm một viên kim cương đỏ tươi đi ra, ném về phía Lâm Chính.
"Kim cương đây, đỡ lấy!".
Lâm Chính giơ tay lên chộp, nắm chặt viên kim cương trong lòng bàn tay.
"Tốt quái". Đám người Vệ Tân Kiếm mừng rỡ hô lên.
"Lấy được rồi! Lấy được rồi! Tử Huyền Thiên chúng ta được cứu rồi!".
Những người còn lại của Tử Huyền Thiên cũng vô cùng kích động.
"Ông trời phù hộ! Cuối cùng Tử Huyền Thiên chúng ta cũng vượt qua kiếp nạn này rồi!".
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!