Chương 267: Căn hộ đắt nhất
“Ai nói tôi không mua nhà?”.
Lâm Chính nghe mà hơi tức giận, không khỏi liếc nhìn nhân viên bán hàng.
Anh vừa dứt lời, Vương Mộc Yến lập tức ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha, một con dế nhũi như anh mà mua nổi nhà ở đây? Đừng có khoác lác nữa! Trên người anh cộng lại có đủ trăm tệ không?”.
Người xung quanh nghe Vương Mộc Yến châm chọc, ai nấy đều không nhịn nổi cười.
“Anh nói anh muốn mua nhà? Được, tôi cũng không cần anh thanh toán đợt đầu, anh giao tiền cọc thôi, thế nào?”, người đàn ông vuốt ngược tóc mỉm cười nói.
“Tôi mua nhà hình như không liên quan đến hai người nhỉ? Các người ở đây góp vui cái gì?”, Lâm Chính nhàn nhạt hỏi.
“Được được được, chúng tôi không góp vui, vậy anh mua đi, anh mua!”, người đàn ông vuốt ngược tóc nhún vai, sau đó nhìn sang nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng hiểu ý, cười híp mắt nói: “Thưa anh, không biết anh xem được căn nhà nào?”.
“Anh ta xem cái rắm, anh ta chỉ đang vờ vịt ở đây thôi, nghèo kiết như anh ta chắc còn không mua nổi cái nhà vệ sinh. Cô còn không mau đuổi anh ta đi, đừng làm ảnh hưởng mọi người mua nhà!”, Vương Mộc Yến gắt lên.
“Cô còn không bảo anh ta ta cút, tôi sẽ không mua nhà nữa đâu”, người đàn ông vuốt ngược tóc cũng cười nhạt lên tiếng.
“Thưa anh, nếu anh không quyết định nhanh một chút, đặt tiền cọc, chúng tôi chỉ đành áp dụng biện pháp mạnh buộc anh rời khỏi đây”, nhân viên bán hàng cũng hơi sốt ruột, nụ cười công nghiệp trên mặt cũng biến mất dần, giọng nói trở nên không thiện cảm cho lắm.
“Người của Phòng Kinh doanh Bất động sản các người có thái độ như thế à?”, Lâm Chính tức giận nói.
“Anh có thể kiện tôi”.
“Tôi yêu cầu đổi một nhân viên phục vụ khác”, Lâm Chính nói.
“Những người khác đều không có thời gian”, nhân viên bán hàng lắc đầu.
“Thế à?”, Lâm Chính hừ một tiếng, nhìn sang cô gái chỉ mới ngoài hai mươi tuổi ở bên cạnh: “Cô cũng bán hàng ở đây phải không? Cô đến nhận đơn của tôi được không?”.
“A… Chuyện này… tôi… tôi chỉ làm việc thời vụ trong kỳ nghỉ hè, tôi… tôi mới làm việc ngày đầu tiên, nhiều… nhiều thiết kế tôi không hiểu cho lắm…”, cô gái đó vô cùng căng thẳng, ấp úng nói.
“Không sao, cô chỉ cần nói với tôi căn hộ nào đắt nhất là được”, Lâm Chính nói.
“Đắt… Đắt nhất? Có lẽ là căn này…”, cô gái chỉ vào một căn hộ ở giữa các mô hình.
Căn nhà này nằm ở trung tâm khu tài sản thương mại, diện tích lớn nhất. Xung quanh được mở hào, dẫn nước sông bao bọc xung quanh, giống như khoanh một vòng tròn ở chính giữa khu này, rào đất làm vua.
Lâm Chính gật đầu, nói: “Được, vậy thì căn này, cô làm thủ tục sang tên cho tôi luôn đi”.
“Ồ, vâng… vâng ạ…”, cô gái gật đầu, hơi sửng sốt, nhưng vẫn chạy đi.
“Ha ha ha ha…”.
Xung quanh lập tức rộ lên tiếng cười.
“Tiểu Tử, em làm gì vậy? Đứng lại! Em tưởng tên nghèo hèn này mua được căn hộ của em à? Em bị người ta trêu rồi, em không biết sao?”, nhân viên bán hàng ở bên này hơi tức giận trừng mắt nhìn cô gái trẻ tuổi kia.
“Chị Văn, em…”.
“Em cái gì mà em? Đứng sang một bên đi”, nhân viên bán hàng được gọi là chị Văn âm thầm mắng.
“Nhưng mà… Chị Văn, khách đã đưa ra yêu cầu rồi, chúng ta nên thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, sao chị lại có thái độ như vậy chứ…”, cô gái tên Tiểu Tử hơi nhút nhát nói.
“Em…”, chị Văn tức giận đỏ bừng mặt, nhưng thấy xung quanh có nhiều khách hàng như vậy cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
“Quản lý không có ở đây, đợi quản lý tới, chị chắc chắn sẽ cho em biết tay”, chị Văn âm thầm nói với Tiểu Tử.
Sắc mặt Tiểu Tử khẽ biến đổi, nhưng cô ấy không nói gì, mà lặng lẽ chạy đi chuẩn bị thủ tục cho Lâm Chính.
Chị Văn tức đến mức giậm chân.
“Phòng Kinh doanh Bất động sản của các người làm ăn kiểu gì vậy? Có người đến đây làm loạn như vậy mà các người không giải quyết, tôi thấy các người không muốn kinh doanh nữa rồi!”, người đàn ông vuốt ngược tóc vô cùng buồn bực.
“Chồng à, không được thì chúng ta đổi chỗ khác đi!”, Vương Mộc Yến cũng bực dọc.
Lời này đã dọa chị Văn sợ, hôm nay cô ta còn chưa mở hàng, sao có thể trơ mắt nhìn miếng mồi béo bở chạy mất như thế chứ?
“Xin hai vị đợi cho một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý!”, chị Văn vội nói, sau đó chạy đi gọi điện thoại.
Chỉ cần quản lý đồng ý, cô ta sẽ nói bảo vệ đuổi người ra ngoài.
Dù sao một nhân viên bán hàng như cô ta không có quyền đuổi khách đi.
“Vậy thì nhanh lên một chút, muộn thì tôi sẽ không mua nữa”, người đàn ông vuốt ngược tóc kiêu căng nói.
“Vâng… Vâng…”, chị Văn cười gượng gạo, vội nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!