Nghe vậy, giọng nói trong cung điện lại im lặng một lúc.
Một lúc lâu không nghe tiếng ông ta.
Cũng không biết qua bao lâu mới có tiếng nói truyền ra.
“Không thể nào! Cậu bớt lừa gạt tôi! Tôi... Sao tôi có thể có con trai? Cậu bớt ở đó đùa giốn tôi! Tôi tung hoành Nam Bắc bao nhiêu năm, chuyện gì chưa gặp qua? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”, Cực Lạc Kiếm Quân không tin, vội vàng hét lên, trong giọng nói lại có chút giận dữ.
“Cực Lạc Kiếm Quân, tôi đã đứng đây rồi, ông còn sợ cái gì? Tôi có lừa ông hay không, ông nhìn một cái không phải rõ rồi sao?”, Lâm Chính nói.
“Được! Vậy cậu vào đây! Tôi nói cho cậu hay! Nếu cậu dám đùa giỡn tôi, tôi nhất định sẽ băm vẫm cậu ra làm trăm mảnh, giãm nát xương cậu, khiến cậu chết không chỗ chôn thân!”
Cực Lạc Kiếm Quân quát. Sau đó, những nam nữ cầm kiếm ở phía trước đồng loạt tách sang hai bên, nhường ra một con đường rộng rãi.
Lâm Chính khiêng quan tài vào cung điện.
Mức độ hào hoa bên trong cung điện vượt ngoài sự tưởng tượng của Lâm Chính.
Hoàng kim lót sàng, kim cương thay đèn, khắp nơi tràn ngập khí tức xa hoa cao quý. E răng xây dựng nên một cung điện này phải tiêu tốn một số tiền khổng lồ.
Lúc này Cực Lạc Kiếm Quân đang ngồi ở phía trên cung điện, xung quanh có bảy tám người đẹp ăn mặc hở hang, bên cạnh bày rượu thịt tuyệt hảo, rất biết hưởng thụ.
Lâm Chính ngẩng lên nhìn, phát hiện bề ngoài của Cực Lạc Kiếm Quân rất trẻ tuổi, nhìn có vẻ chỉ mới hơn ba mươi, nhưng tuổi thực tế của ông ta có lẽ đã hơn năm mươi. Vẻ ngoài trông vẫn rất tuấn tú tiêu sái, oai phong siêu phàm, nhưng sự tang thương trong mắt ông ta vô cùng rõ rệt.
Lâm Chính đặt quan tài xuống.