Cực Lạc Kiếm Quân tức giận đâm mạnh thanh kiếm xuống đất.
“Chết tiệt!”.
“Kiếm Quân đại nhân đừng tức giận, chắc chắn bọn chúng sẽ còn đến nữa. Lần sau đến sẽ là ngày. chết của chúng”, Lâm Chính đi tới, lên tiếng an ủi.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nhìn anh, hừ mũi nói: “Nhóc con, cậu có thủ đoạn hơn người, tại sao không giúp tôi giữ chân hăn lại?”.
“Tôi cũng muốn giữ, nhưng ngặt nỗi sức khỏe không tốt, vết thương trước đó còn chưa khỏi hẳn, cho dù ra tay thì cũng uổng công vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.
Cực Lạc Kiếm Quân liếc mắt nhìn anh, không nói gì nữa.
Ông ta vẫn có thể nhìn ra được tình trạng sức. khỏe lúc này của Lâm Chính, nếu đánh nhau thì quả thực anh cũng không có sức chiến đấu, nếu không anh cũng không đến mức ngăn chặn Mạn Sát Hồng thôi cũng chật vật như vậy.
Huống hồ người này còn không phải là võ sĩ đơn thuần.
Cực Lạc Kiếm Quân cũng nhìn ra được.
“Bây giờ người đã chạy mất, Kiếm Quân đại nhân định làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Cho dù hän chạy đến chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết bằng được! Nhưng bây giờ không thể đến Thiên Ma Đạo giết bọn chúng được! Tôi vẫn chưa kiêu ngạo đến mức đó! Tạm thời nghỉ ngơi rồi thu thập thông tin trước đã, sau đó sẽ quyết định”, Cực Lạc Kiếm Quân trầm giọng nói.
“Thế thì tốt quá, tôi bắt sống được một đám người của Thiên Ma Đạo ở Giang Thành, tôi nghĩ chắc trong miệng bọn chúng sẽ có những thứ chúng ta có hứng thú đấy”, Lâm Chính nói.
Cực Lạc Kiếm Quân đang bực bội trong lòng, cũng chẳng thèm nghe những lời lải nhải của Lâm Chính, xoay người cầm kiếm lao về phía Tử Huyền Thiên, định trút giận vào những người của Thiên Ma Đạo chưa kịp rút.
Ông ta vừa rời đi, đám Nguyên Tinh liền bước ra khỏi chỗ tối.
“Giáo chủ, như vậy có ổn không? Ma nhân lớn mạnh kia là do cậu dụ tới, nếu ma nhân này không đến, thì Mạn Sát Hồng chắc chắn sẽ chết, Cực Lạc Kiếm Quân cũng có thể trả được thù. Nhưng bây giờ cậu dụ ma nhân đến, làm hỏng kế hoạch trả thù của ông ta. Nếu ông ta biết thì chẳng phải sẽ kết thù với cậu sao?”, Nguyên Tinh đi tới bên cạnh Lâm Chính, nói với vẻ lo lằng.
“Thế nên không được để ông ta biết chuyện này”, Lâm Chính khàn giọng nói: “Người này trời sinh tiêu dao, thoải mái bất kham, nếu để ông ta giết được Mạn Sát Hồng, thì chắc chăn sẽ không còn vướng mắc gì với người của Thiên Ma Đạo mà bỏ đi xa nghìn dặm. Như vậy thì chúng ta sẽ thiếu một tay đấm hữu ích. Chúng ta đã kết thù với người của Thiên Ma Đạo, nếu không lôi kéo một số đồng minh mạnh mẽ thì làm sao chống lại được bọn chúng?”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!