Trương Mina lấy cớ di chuyển trang phục để vào phòng trước.
"Cái gì? Đổi phòng?".
Người đàn ông bỗng nhíu mày, dập tắt điếu thuốc trong tay.
"Cậu chủ, liệu có phải bị phát hiện rồi không?", Trương Mina dè dặt hỏi.
"Chắc là không đâu, chúng ta không để lộ sơ hở, sao lại bị phát hiện được? Có khả năng đúng như tên vô dụng kia nói, sức khỏe Tô Nhu quả thực
không tốt, không thích hợp với môi trường tối tăm ẩm ướt...
"Vậy... làm sao bây giờ? Đổi phòng sao?".
"Đổi! Đổi luôn đi!".
"Vậy anh..."
"Tôi thay quần áo, giả làm nhân viên công tác trà trộn vào là được. Mau chuyển camera ở đây sang phòng kia cho tôi".
Người đàn ông bình thản nói, bảo Trương Mina nhanh chóng sắp xếp.
Trương Mina không dám chậm trễ, gọi ngay mấy nhân viên công tác vào di chuyển quần áo ở đây đi.
Nhìn thấy cả đám người bắt đầu bận rộn, Tô Nhu thấy rất ngại ngùng.
"Lâm Chính, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, tại sao phải đổi phòng?", cuối cùng cô cũng không nhịn được, dè dặt hỏi.
“Tiểu Nhu, em không cảm thấy quá trùng hợp sao?", Lâm Chính nói.
“Trùng hợp cái gì?".
“Tất cả mọi thứ", Lâm Chính nhìn những nhân viên công tác đang bận rộn, bình thản nói: "Tại sao mở hội nghị cấp cao mà Trương Mina lại mang theo cả đội chụp ảnh? Hơn nữa chúng ta vừa đến đây, cô ta đã đến bắt chuyện, dường như có ý nhắm đến chúng ta".
"Anh nghĩ nhiều rồi, sảnh đón khách chỉ có chừng đó, lúc chúng ta vào ai mà chẳng chú ý tới. Chắc là cô ấy cảm thấy ngoại hình của em phù hợp với trang bìa của tuần san Thời Đại. Hơn nữa, anh là người ngoài ngành, không biết thói quen của Trương Mina, cô ấy đi đến đâu cũng dẫn theo đội chụp ảnh của mình, người này yêu nghề lắm", Tô Nhu cười nói.
"Vậy sao? Là anh nghĩ nhiều thật à?".
Lâm Chính hơi nhíu mày.
Nhưng không biết tại sao, cảm giác bất an trong lòng anh vẫn vô cùng mãnh liệt.
Anh rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.
Hơn nữa theo anh thấy, mọi chuyện quả thực có vấn đề...
Đúng lúc này, Trương Mina quay lại phòng chụp ảnh.
"Chủ tịch Tô, đã sắp xếp xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?", Trương Mina cười nói.
"Được, chúng ta qua đó thôi".
Tô Nhu cười nói, rồi nháy mắt với Lâm Chính: "Yên tâm đi Lâm Chính, không sao đâu, anh đừng nghĩ nhiều".
Sau đó cùng Trương Mina đi vào căn phòng kia.
Cánh cửa khép lại.
Lâm Chính nhíu chặt mày, anh không nói gì, mà nhăm mắt lại, dường như đang lắng nghe gì đó.
Một lát sau, anh mở bừng hai mắt ra, nhìn chăm chằm cánh cửa, hình như đã nhận ra điều gì đó...
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!