"Đừng mà bố! Bố bình tĩnh đi! Đừng!". Cậu Tần bị dọa sợ phát điên, gào lên.
Nhưng hiển nhiên người đàn ông trung niên không phải người dễ bị uy hiếp.
Ông ta biết mình càng co rúm sợ sệt thì càng dễ rơi vào thế bị động, càng dễ bị người khác chế ngự.
Nên ông ta phải liều một phen.
Ông ta muốn xem lá gan của đối phương lớn đến mức nào.
Chỉ cần đối phương phải kiêng dè, thì cho dù đối phương bắt con trai ông ta làm con tin cũng không làm gì được ông ta.
Như vậy thì Tân Nham Ngạn sẽ thẳng.
Nhưng đúng lúc ông ta đang suy nghĩ.
Rác!
Một âm thanh kỳ quái vang lên.
Tất cả mọi người đều trố mắt ra.
'Tô Nhu ngẩn người nhìn Lâm Chính.
Tân Nham Ngạn cũng nhìn anh chằm chằm với ánh mắt khó tin.
Chỉ thấy Lâm Chính khẽ dùng sức, cậu Tần trong tay anh bỗng ngoẹo cổ sang một bên, tắt thở.
Lâm Chính đã thẳng tay bẻ gãy cổ hẳn. "Không!".
Tân Nham Ngạn gào thét đầy thê lương, gần như sụp đổ.
Ông ta không ngờ đối phương... lại dám giết con trai mình.
"Con trai ông có ý đồ sỉ nhục vợ tôi, đáng chết! Tôi muốn giết hắn lâu rồi! Ông tưởng tôi không dám sao?", Lâm Chính lạnh lùng nói, ánh mắt nồng nặc dữ tợn và sát khí.
"Vậy là mày muốn chết ở đây?". 'Tân Nham Ngạn hoàn hồn, gầm lên chất vấn.
"Chết? E là các ông không làm được đâu!", Lâm Chính lắc đầu.
"Giết hän! Băm vẫm hắn ra cho tôi! Tôi muốn hắn chết không toàn thây! Chết không chỗ chôn thân!", Tân Nham Ngạn gào thét như lên cơn điên.
Các cao thủ của nhà họ Tần lập tức ùa tới.
'Tô Nhu ngã ngồi xuống đất, ngây người chứng kiến cảnh tượng này, đã hoàn toàn đờ đẫn.
Trong ấn tượng của Tô Nhu, Lâm Chính luôn là người thật thà an phận.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!