Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt Tô Nhu, cô sắp suy sụp đến nơi.
Cô không ngờ chuyến đi này lại xảy ra biến cố như vậy.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao... Tại sao..."
Tô Nhu đau khổ cúi đầu, sau đó bị đưa lên xe cảnh sát cùng Lâm Chính, đến đồn cảnh sát.
Hai người nhanh chóng bị giam riêng. Tô Nhu run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch. "Tôi muốn gọi điện thoại!".
Hình như cô nhớ ra gì đó, liền lập tức xông tới, hét lên qua ô cửa nhỏ.
"Bây giờ cô không có quyền gọi điện thoại, chờ có kết quả điều tra thì cô mới được gọi cho luật sư", cảnh sát ở bên ngoài lạnh lùng nói.
"Anh...
Tô Nhu không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này, cửa được mở ra.
Hai cảnh sát bước vào phòng.
Toàn thân Tô Nhu run rẩy, một nữ cảnh sát ấn cô ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn cô chằm chăm.
Một nữ cảnh sát khác ghi chép.
"Tên gì?".
"Tô... Tô Nhu..."
"Người ở đâu?".
"Giang Thành..."
"Bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ mưu sát, hi vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi, nói tất cả những gì cô biết ra. Như vậy thì đều có lợi cho cô và tôi, hiểu chưa?", nữ cảnh sát kia lạnh lùng nói.
"Là tôi giết, người do tôi giết!", Tô Nhu bất ngờ nói.
“Ồ?".
Hai nữ cảnh sát đều sửng sốt. Bọn họ nhìn ra được Tô Nhu rất sợ hãi.
Nhưng... người bàng hoàng như vậy sao lại trực tiếp nhận tội?
“Tô Nhu, cô đừng ở đó nói lung tung! Tôi cần lời tường trình sự việc đã xảy ra!”, nữ cảnh sát đập bàn, nghiêm túc quát.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!