Huyền Sâm đâu hề hay biết kế hoạch của Lâm Chính?
Trên thực tế bản thân Lâm Chính cũng chẳng có kế hoạch gì.
Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì anh không biết Cổ Hạo nói thật hay giả.
Nếu Cổ Hạo thật sự để Chấn Kim ở trong cấm địa, Lâm Chính không đi cũng phải đi.
Nếu Chấn Kim ở trong tay ông ta, Lâm Chính sẽ không do dự ra tay với ông ta.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đến cấm địa sau núi của sơn trang Cổ Kiếm.
Cổ Liên cũng đi theo tới đó.
Cô ta trốn ở dưới cây đại thụ phía xa, lo lắng nhìn về phía này.
Thấy Lâm Chính đã quyết định vào cấm địa, Cổ Liên cắn răng, đột nhiên quay người chạy đi, không biết là định đi đâu.
“Mở cửa cấm địa!”.
Cổ Hạo vung tay.
Hai người canh cửa cấm địa của sơn trang lập tức đi tới một cánh cửa lớn trổ giữa Tà Cốc.
Đây là một cánh cửa đá khổng lồ, cao gần bốn mét, rộng năm mét, trên cửa quấn xiềng xích, phía sau cửa chướng khí lượn lờ, vô cùng đáng sợ.
Hai người mở xiềng xích ra, gắng sức đẩy cửa đá.
Ầm ầm... Dần dần cửa lớn được kéo ra.
Một con đường mòn väng lặng tràn ngập chướng khí đập vào mắt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, xin mời vào trong, tôi ở đây đợi tin tức của cậu, nếu cậu lấy được Chấn Kim, sơn trang Cổ Kiếm chúng tôi chắc chắn sẽ đãi tiệc chúc. mừng”, Cổ Hạo mỉm cười nói.
“Được!".
Lâm Chính gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Nhưng có một chuyện tôi muốn nói trước”.
“Chuyện gì?”, Cổ Hạo ngạc nhiên hỏi.
“Nếu trong cấm địa này không có Chấn Kim thì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Cổ Hạo sững sờ, có lẽ không ngờ Lâm Chính lại nói vậy.
Ông ta cười cười, hỏi: “Thần y Lâm không tin tôi sao?”.
“Ông cũng chưa từng tin tôi, vì sao tôi phải tin ông?”.
“Có lý!", Cổ Hạo cười ha hả, nói thẳng: “Nếu trong đó không có Chấn Kim, thần y Lâm muốn thế nào cũng được. Tôi sẽ đưa hai tay chịu trói, mặc cho thần y Lâm xử trí! Thế nào?”.
“Là ông nói đấy nhé!”.
Lâm Chính nói: “Nếu trong đó không có Chấn Kim, tôi sẽ dỡ một bia đá của tổ tiên sơn trang Cổ Kiếm các người xuống, dùng nó chứng minh tôi thật sự đã vào sâu trong cấm địa! Đến lúc đó, tôi sẽ đến tìm ông, Cổ trang chủ! Hi vọng lúc đó ông đừng có giảo biện!”.
Nói xong, Lâm Chính quay người đi vào trong cấm địa.
Cổ Hạo nghe vậy, nét cười cứng đờ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Đồ khốn! Đúng là ngông cuồng!”.
“Trang chủ, người này láo xược như vậy, sao ông có thể nhãn nhịn?”.
“Chỉ một kẻ chơi kim may mà thôi, trang chủ, vì sao phải khách sáo với cậu ta?”.
Mọi người buồn bực, âm thầm mắng chửi.
“Không cần phải tức giận, để cậu ta kiêu căng một lúc đi. Dù gì di ngôn trước lúc chết luôn phải có chút ngông cuồng”, Cổ Hạo nheo mắt lại: “Cứ đợi đấy, người này không ra được nữa đâu!”
Lâm Chính không nghe thấy lời Cổ Hạo nói.
Anh đi thắng vào trong theo con đường mòn.
Mặc dù đường mòn tràn ngập chướng khí, nhưng cơ thể anh đã miễn dịch với chướng khí từ lâu, do đó dọc đường đi rất thông suốt không có gì trở ngại.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!