Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Lâm Chính không ngờ bố của Hiểu Hiểu lại là một chuyên gia nghiên cứu khoa học. Tiết Cường rõ ràng là người của Long Quốc lại tới nước Mễ làm việc. Có lẽ bên đó đã bỏ ra một lượng tiền lớn để đào nhân tài đây mà.

Lâm Chính cất danh thiếp, chuẩn bị đi vào Vân Đoan Tự.

Lúc này...Bỗng có âm thanh kỳ lạ từ trong Vân Đoan Tự truyền ra.

Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lao vào trong. Bên trong đại điện của Vân Đoan Tự, Mạn Sát Hồng một tay cầm đao, nheo mắt nhìn vài ma nhân đang xuất hiện.

Các tăng nhân sợ tới mức chạy ra khỏi đại điện, chỉ có một nhóm có võ là còn ở lại.

“Thật không ngờ trong miếu, trong chùa mà cũng có ma nhân”, Lâm Chính trầm giọng.

“Đây là những ma nhân tham lam, bọn chúng không muốn núp ở trong núi mà núp trong miếu tìm cơ hội để ăn thịt tăng nhân”, Mạn Sát Hồng mỉm cười.

“Wì vậy bà đặc biệt tới đây để bắt bọn chúng?”, Lâm Chính nói. 

“Đúng vậy”.

Mạn Sát Hồng mỉm cười: “Kẻ cầm đầu của các người là Huyết Bạo đúng không? Nói đi, hẳn đang trốn ở đâu? Tôi có thể miễn tội chết cho các người”.

“Kẻ phản bội thì không đủ tư cách để nói chuyện với bọn tôi. Giết", đám ma nhân tức giận gầm lên.

Thế nhưng bọn chúng nào phải là đối thủ của Mạn Sát Hồng. Mạn Sát Hồng dù luyện võ bị nội thương thì vãn là một Ma Nữ của Thiên Ma Đạo, làm gì có chuyện đến đám tôm tép này lại không đối phó được.

Chỉ thấy Mạn Sát Hồng nhảy bật lên, giống như một tia điện lao vào đám ma nhân. Trong nháy mắt, tay của chúng bị chém lìa.

“ÁI", đám ma nhân đau đớn kêu gào. “Sao không giết chúng đi, lẽ nào bà vẫn còn vương vấn với Thiên Ma Đạo?”, lúc này Lâm Chính

đột nhiên chau mày, nói với Mạn Sát Hồng.

“Tôi làm việc không tới lượt cậu chĩa vào”, Mạn Sát Hồng hừ giọng, bà ta cũng chẳng cần khách khí.

“Khốn khiếp. Tôi là chủ của Giang Thành, là lãnh đạo của Dương Hoa, còn thân phận của bà là gì? Một con chó đầu hàng mà dám ăn nói với tôi như vậy à?”

“Tên họ Lâm kia, tôi xem trọng nên mới tìm cậu. Đừng tưởng cậu quan trọng quá. Tôi muốn giết cậu thì dễ như lật bàn tay đấy”, Mạn Sát Hồng nói bằng vẻ khinh thường.

“Bà chán sống thật rồi”, Lâm Chính tức giận, ra tay với Mạn Sát Hồng.

Bà ta cũng không sợ, dùng đao chém tới. Hai người cứ thế gây gổ trong đại điện. Đám ma nhân giật mình.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi chứ”, một tên ma nhân hoàn hồn vội hét lớn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement