Mạn Sát Hồng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng lẽ... thứ này vẫn có thể sử dụng liên tục?”.
“Đội nghiên cứu của tôi đã cải tạo và tăng cường Tịnh Thế Bạch Liên, thay thế một số vật liệu cũ bên trong đó, đồng thời sử dụng vật liệu nano tiên tiến nhất, độ mạnh của nó đã vượt xa bản trước kia. Tịnh Thế Bạch Liên này không những có thể liên tục sử dụng hai lần, mà năng lượng nó phát ra và lực phá hoại của nó cũng hơn trước kia mấy chục lần!", Lâm Chính cười đáp.
“Mấy... Mấy chục lần? Đó... đó là khái niệm gì?”, Mạn Sát Hồng mở to hai mắt, lắp bắp hỏi.
“Nói đơn giản là diệt trừ một nửa Thiên Ma Đạo. cũng không thành vấn đề”, Lâm Chính cười đáp.
Mạn Sát Hồng sững sờ.
Cô ta há miệng, mắt tròn xoe, cứ vậy ngơ ngác nhìn Lâm Chính, một lúc lâu không lên tiếng.
Một nửa ma đạo... Chẳng trách đạo chủ để Lâm Chính thoải mái rời đi, cũng chẳng trách Lâm Chính dám hiên ngang đại náo trong Thiên Ma Đạo như vậy.
Có Tịnh Thế Bạch Liên phiên bản tăng cường, Lâm Chính còn gì phải lo lắng?
Nếu ép anh quá, anh cho nổ một nửa Thiên Ma Đạo, tâm huyết bao nhiêu năm qua của đạo chủ chẳng phải sẽ bị hủy?
Ông ta không nhất thiết phải dùng một nửa Thiên Ma Đạo đổi lấy mạng Lâm Chính.
“Xem ra là tôi lo lắng suông rồi, có vật này, cậu thậm chí có thể đe dọa được đạo chủ. Thần y Lâm, tôi đánh giá thấp cậu rồi!", Mạn Sát Hồng hít sâu một hơi, nói.
Ánh mắt cô ta lóe lên tia sáng kỳ dị.
Không biết vì sao cô ta cảm thấy người trước mắt cực kỳ đáng sợi
“Thật ra lo lắng... vẫn rất cần thiết”.
Lúc này, Lâm Chính dập tắt đầu thuốc lá, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
“Sao?”, Mạn Sát Hồng sửng sốt nhìn anh.
“Vì thực lực của đạo chủ vượt xa tưởng tượng của tôi, tôi đoán... có thể Tịnh Thế Bạch Liên không đối phó được ông ta”.
Mạn Sát Hồng im lặng không nói, một lúc sau mới gật đầu: “Tôi ở Thiên Ma Đạo lâu như vậy cũng chỉ từng gặp đạo chủ một lần. Nói thật, đạo chủ cho tôi cảm giác giống như thần linh vậy. Những chuyện như dời núi lấp biển, biến thứ mục nát thành vật thần kỳ trong thần thoại ới ông ấy mà nói đều không phải chuyện khó! Trước khi gặp được ông ấy, tôi là một người vô thần, Thiên Ma Đạo trong nhận thức của tôi chỉ là một tổ chức võ thuật bậc cao tân tiến mà thôi. Nhưng sau khi tôi gặp ông ấy, tôi cảm thấy nhận thức của tôi hoàn toàn sai lầm. Có lẽ thế giới này thật sự có thần linh, nếu có, vậy thì chắc chăn là ông ấy...”.
“Đối thủ này rất khó đối phó, hơn nữa, tôi có dự cảm ông ta sẽ không từ bỏ tại đây. Mặc dù Tịnh Thế Bạch Liên không thể tiêu diệt được ông ta, nhưng sẽ tạo thành uy hiếp với ông ta. Nhất là chuyện ngày hôm nay đã đe dọa nghiêm trọng đến Thiên Ma Đạo... Có lẽ lần này tôi ngăn chặn Thiên Ma Đạo tấn công vào Giang Thành thành công, nhưng sẽ có ngày Thiên Ma Đạo tìm tới cửa, và khi ngày đó đến thì cũng sẽ là ngày vị đạo chủ đó đích thân ra tay!”, Lâm Chính cười khổ.
Mạn Sát Hồng nghe vậy lập tức ngất xỉu, một lúc lâu sau mới tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!