Cung Hỉ Vân đột nhiên đứng lên, lao vọt tới kéo tay Tô Nhu chạy ra ngoài.
“Hả? Gô Cung, cô làm gì vậy?”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng hô lên.
“Cô Tô, bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Cô hãy đi theo tôi maul”.
“Chúng ta đi đâu?”. “Không cần hỏi nhiều, cứ đi là được!”.
Cung Hỉ Vân cảm thấy không ổn, cũng không muốn giải thích với Tô Nhu.
Tô Nhu nhíu mày, nhưng không phản kháng.
Hai người đến trước thang máy, Cung Hỉ Vân vừa định ấn thang máy, nhưng thang máy đột nhiên tự động đi lên, đi tới tầng của bọn họ.
Cung Hỉ Vân ý thức được chuyện không ổn, lập tức kéo Tô Nhu chạy về phía cầu thang bộ ở bên cạnh.
Hai người nhanh chóng xuống lầu.
Cung Hỉ Vân tốt xấu gì cũng từng luyện một ít võ, hơn nữa còn dùng đan dược mà Lâm Chính cho, thể chất rất tốt, chạy xuống lầu rất nhanh.
Nhưng Tô Nhu lại không ổn, chỉ mới đi ba bốn tầng đã thở hổn hển.
“Không được rồi! Tôi... Tôi không chạy nổi nữa! Tôi phải nghỉ một chút!”.
Tô Nhu thở dốc nói.
“Cô Tô, bây giờ không phải lúc nghỉ, nhanh đi theo tôi".
Cung Hỉ Vân sốt ruột, kéo theo Tô Nhu chạy. xuống lầu.
Äm!
Lúc này, phía văn phòng trên tầng cao nhất đột nhiên vang lên tiếng nổ kịch liệt.
Hai người đều giật mình.
“Xảy ra chuyện gì?”, Tô Nhu kinh hãi.
“Quả nhiên người của Thiên Ma Đạo đến rồi!". Cung Hỉ Vân nghiêm nghị, không quan tâm gì nữa, tiếp tục chạy xuống dưới.
Lần này Tô Nhu cũng không nói thêm nữa, cắn răng kiên trì.
Ùùù... Điện thoại của Cung Hỉ Vân lại vang lên.
Cô ta vừa chạy vừa lấy điện thoại ra nghe, trong điện thoại lại vang lên giọng khẩn thiết của thân tín.
“Chị đừng đi cửa lớn, cửa lớn bị bọn họ chiếm rồi! Cẩn thận! ÁI”.
Cung Hỉ Vân căng thẳng, người kia còn chưa nói xong đã nghe vang lên tiếng la hét thảm thiết.