Trương Thất Dạ bình tĩnh nói, sắc mặt lạnh tanh.
Tô Nhu cũng rơi vào trầm mặc.
Lập trường khác nhau đã định trước là không thể đi cùng nhau.
Tuy Lâm Chính đối xử không bạc với Trương Thất Dạ, nhưng Trương Thất Dạ tự cho rằng mình đã cống hiến hết mình cho Lâm Chính, coi như đã báo đáp ơn huệ của anh, thế nên ông ta làm việc hoàn toàn không còn bất cứ kiêng dè gì nữa.
Chuyện đến nước này là điều mà không ai nghĩ tới.
“Cô Tô Nhu, nể tình chúng ta quen biết, cũng nể mặt thần y Lâm, thế này đi, cô tự qua đây, tôi sẽ không làm cô bị thương, đồng thời cũng có thể để các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền bên cạnh cô rời đi! Được không?”, Trương Thất Dạ lại lên tiếng.
“Đừng hòng!”.
Không chờ Tô Nhu lên tiếng, nữ chiến sĩ kia đã hừ mũi nói: “Quân đoàn Long Huyền là hạng người tham sống sợ chết sao? Các ông muốn đưa cô Tô đi? E là không được rồi! Tú Lan!".
“Có!", một nữ chiến sĩ lên tiếng.
“Đưa cô Tô đi, những người khác cùng tôi chặn người này lại!".
“Rõ. Mọi người lớn tiếng đáp.
Nữ chiến sĩ tên Tú Lan lập tức đi tới kéo Tô Nhu.
“Cô Tô, chúng ta mau đi thôi!”.
“Không, các cô không phải là đối thủ của ông ta đâu, các cô đi đi, tôi đi cùng ông ta!”, Tô Nhu căn răng, khế quát.
Tuy cô không phải là người biết võ nhưng đã từng được thấy thủ đoạn của Trương Thất Dạ.
Ngay cả đám người Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh cũng không phải là đối thủ của Trương Thất Dạ, dựa vào mấy chiến sĩ này sao có thể đối phó với ông ta được?
“Cô Tô! Bây giờ không phải lúc cậy mạnh đâu, mau đi theo tôi!”, Tú Lan kêu lên.
“Tôi không đi!".
Tô Nhu cũng lớn tiếng hét lên, sau đó quát Trương Thất Dạ: “Trương Thất Dạ, tôi không cho phép ông khiến bọn họ bị thương, nếu không tôi sế tự sát”.
“Cô Tô Nhu!”. Nữ chiến sĩ dẫn đầu cần răng kêu lên, thấy Tô
Nhu không chịu đi, dứt khoát ngoảnh lại quát: “A Tuệ! Cô và Tú Lan khiêng cô Tô Nhu đi!”.
“Vâng, đội trưởng!”.
Lại một nữ chiến sĩ nữa đi tới, khiêng Tô Nhu lên.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Các cô sẽ chết đấy! Thả tôi rai”.
Tô Nhu cố găng giấy giụa, nhưng vô ích.
Một cô gái yếu đuối như cô sao có thể khỏe bằng những người này chứ? Liền cứ thế bị hai người khiêng lên.
“Chán sống à?”.
Trương Thất Dạ nổi giận xông tới.
“Bắn!".
Nữ đội trưởng hét to.
Mọi người lập tức bóp cò súng, bắn pằng pằng về phía Trương Thất Dạ.
Ma khí của Trương Thất Dạ bắn ra, ngưng tụ thành thuẫn.
Đạn va vào thuẫn khí, không thể xuyên qua mà đều bị cản lại.
“Khốn kiếp!”.
Nữ đội trưởng đanh mặt lại, vứt khẩu súng đi, rút dao quân đội ra xông tới, định đánh tay đôi.
Nhưng thực lực của Trương Thất Dạ đáng sợ đến mức nào chứ?
Bàn tay ông ta nhanh như chớp, chộp lấy cổ tay cầm dao của nữ đội trưởng, bẻ mạnh.
Rác! Tay cô ta gấy lìa.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến nữ đội trưởng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khuôn mặt vặn vẹo.
Nhưng cô ta không hé răng kêu lên tiếng nào, mà há miệng cắn vào cánh tay Trương Thất Dạ, bất ngờ dùng sức.
Trương Thất Dạ trở tay không kịp, bị đối phương giật mất một miếng thịt.
“Cút!”.
Trương Thất Dạ tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, đánh mạnh một chưởng vào đỉnh đầu nữ đội trưởng.
Bốp!
Cơ thể nữ đội trưởng run bản lên, sau đó thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất, tắt thở.
“Đội trưởng!”.