Lâm Chính không biết nhiều về hội nghị Long Thủ. Chuyến đi này anh cảm thấy khá bấp bênh. Thế nhưng đối phương đã nghỉ ngờ anh thì anh cũng không cần phải trốn tránh nữa.
Lúc này anh đành phải đến đâu hay đến đó thôi. Đi một bước tính một bước vậy
Sáng sớm, Lâm Chính cùng Tô Nhu ngồi máy bay tới nơi tổ chức hội nghị Long Thủ.
Thiên Nam Thủy Các. Đây là khu vực sơn trang do thương hội bỏ ra một số tiền cực lớn mua lại. Đương nhiên những người có thể tới đây nghỉ dưỡng đều là những người vô cùng giàu có. Nghe nói nếu không có giá trị hàng trăm triệu tệ thì không đủ tư cách đặt chỗ ở đây. Hơn nữa mua vé vào cổng cũng phải thông qua sư kiểm tra của bộ phận chức trách bên ngoài. Người nào trông không đàng hoàng thì không được vào trong. Người từng dính tin đồn hoặc scandal cũng không được vào. Toàn bộ nguồn thu nhập của khách phải là thu nhập hợp pháp.
Việc kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa cần cả năm mới kiểm tra được hết. Thế nên dù là ai, chỉ cần vào được Thiên Nam Thủy Các thì sau này chắc chắn là sẽ có vô số lợi lạc.
“Điều kiện vào được Thiên Nam Thủy Các hà khắc như vậy, vậy mà không ngờ có ngày em cũng có thể đặt chân tới. Đúng như là nằm mơ vậy”, Tô Nhu nhìn Thiên Nam Thủy Các từ phía xa và cảm thán.
“Em có biết tại sao lại kiểm tra nghiêm khắc như vậy không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Tại sao?”, Tô Nhu không hiểu.
“Anh đoán có lẽ là do một biện pháp mới của Thương Minh”.
“Biện pháp mới sao?”
“Đúng vậy! Em nghĩ kỹ xem, nội dung kiểm tra là gì? Nhân phẩm, tài sản, vân vân...thực ra nói trắng ra là những người có thể vào được Thiên Nam Thủy Các là nhưng thương nhân làm ăn đang hoàng trong nước, nếu không ai, có thể có tới hàng trăm triệu tệ chứ? Vì vậy đây vốn chẳng phải thánh địa nghỉ dưỡng gì mà là một bức bình phong cho Thương Minh thôi. Bọn họ treo đầu dê bán thịt cho ấy mà. Em đã là người của Thương Minh thì đương nhiên có đủ tư cách để vào Thiên Nam Thủy Các rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên: “Có lý. Lâm Chính, anh thông minh thật mà”.
“Đương nhiên. Tô Nhu, nếu như giao Duyệt Nhan cho anh quản lý thì anh đảm bảo có thể đưa nó phát triển ngang với Dương Hoa như bây giờ”,
Lâm Chính cười nói.
“Anh đừng chém gió nữa. Mới khen anh vài câu mà anh đã vậy rồi”, Tô Nhu trừng mắt với anh. Lâm Chính chỉ cười, không nói thêm gì.
Lúc này một chiếc BMW màu vàng từ bên trong chạy ra, đỗ trước hai người. Sau đó có một cô gái tóc ngắn mặc trang phục màu trắng bước xuống. Cô gái trông vô cùng nhanh nhẹn, mỉm cười và cúi mình trước hai người.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!