Triệu Chi Hồng là người may mắn!
Bởi vì cô ta chỉ muốn thâm nhập vào nội bộ đại hội, giám sát đại hội cho chính quyền Long Quốc.
Thế nên đại hội sẽ không làm hại cô ta.
Nhưng những người tiếp theo thì không được may mắn như vậy.
“Anh Sở Hiên! Tôi muốn hỏi anh, anh bắt đầu học đao thuật từ khi nào?”, quản lý Trịnh nhìn về phía một người đàn ông trọc đầu, bình tĩnh hỏi.
“Quản lý Trịnh, tôi biết đao thuật từ trước giờ mà, đây chỉ là sở thích cá nhân của tôi, chuyện này thì có gì chứ?”, người đàn ông tên Sở Hiên nặn ra một nụ cười, nói.
“Tôi yêu cầu anh cho tôi một thời gian chính xác, chứ không phải câu trả lời lập lờ nước đôi!”, quản lý Trịnh bình thản nói.
“Việc này... chắc là ba năm trước, tôi cũng không nhớ rõ lắm..”, Sở Hiên do dự một lát rồi nói.
“Là ba năm trước hay năm năm trước?”.
“Tôi thực sự không nhớ rõ lắm”.
“Tôi biết rồi”, quản lý Trịnh nhìn Linh Tuệ ở bên cạnh một cái, cô ta lập tức vạch mấy cái vào sổ. “Anh Sở Hiên, anh có thể nói cho tôi biết vết sẹo trên tay phải của anh từ đâu mà có không?”, quản lý Trịnh lại hỏi.
“Hả? Gái này... là tôi bị thương lúc luyện đao...”
“Bị thương lúc nào?”.
“Khoảng... khoảng ba tháng trước thì phải”.
“Anh chắc chắn không phải là bốn tháng trước. „ chứ?”.
Giọng nói của quản lý Trịnh dần trở nên lạnh lùng.
Sở Hiên không chịu được nữa, ngẩng phắt đầu 4 lên hỏi: “Quản lý Trịnh! Rốt cuộc anh làm sao vậy? Sao cứ phải hỏi tôi những câu hỏi kỳ lạ như vậy? Có phải anh đang nghỉ ngờ tôi không? Anh nghĩ... tôi cũng là gian tế?”.
“Anh Sở Hiên, anh đừng lo, sở dĩ chúng tôi hỏi những câu này không phải để lấy chứng cứt”.
“Vậy các anh hỏi làm gì?”, Sở Hiên sửng sốt hỏi.
“Muốn xem thái độ của anh thôi, nếu anh có thái độ tốt, thẳng thắn thật thà, thì chúng tôi sẽ giảm hình phạt đối với anh. Nếu anh có thái độ không tốt, thì sự trừng phạt đối với anh sẽ được gia tăng đến mức nặng nhất!”, quản lý Trịnh đáp.
“Anh... đúng là vô lý! Trừng phạt? Các anh muốn trừng phạt tôi? Tôi đã làm sai gì chứ? Dựa vào đâu mà các anh trừng phạt tôi? Tôi thấy chắc là không tham gia hội nghị này được nữa rồi! Cáo từ!".
Sở Hiên vô cùng tức giận, đứng phắt lên, định rời đi.
Nhưng anh ta mới đứng dậy, thì người bên cạnh đã lập tức ấn anh ta xuống ghế.
Những người trước bàn tròn đều giật nảy mình. Còn Linh Tuệ thì cầm quyển sổ kia lên đọc.
“Sở Hiên! Vốn là ông trùm vùng xám Tân Châu, sáu năm trước được Cực Đao Môn để mắt đến, chiêu mộ làm môn đồ, dốc sức giúp đỡ, khiến thế lực của Sở Hiên phát triển rất nhanh, bao trùm cả hai tỉnh. Để chiếm được tiên cơ ở đại hội, Cực Đao. Môn định cài Sở Hiên vào làm tai mắt, liền bỏ ra rất nhiều tiền của để Sở Hiên gia nhập Thương Minh, rồi thâm nhập vào nội bộ đại hội. Vì chuyện này, Sở Hiên và Cực Đao Môn đã giết hại ba thành viên của Thương Minh, đồng thời vu oan cho thành viên khác của Thương Minh, còn đứng ra tố cáo để tranh công! Vết sẹo trên tay anh ta là do lúc giết người bị thương để lại!".
Mọi người nghe xong đều ồ lên. Sở Hiên vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt khó tin.
“Anh Sở Hiên, anh còn gì để nói không?”, quản lý Trịnh bình thản hỏi.
“Không thể nào... Không thể nào! Các anh... các anh vu oan cho tôi! Các anh vu oan cho tôi!”, Sở Hiên hét lên.