“Mỗi chúng ta chuẩn bị năm châm, xem ai có thể ghim trung tử huyệt của đối phương nhiều hơn thì người đó thắng”, ông cụ cười hi hi.
“Cái gì, ghim trúng năm tử huyệt sao?”, Lâm Chính nín thở.
Tử huyệt không phải thứ lấy ra để đùa đâu. Người bình thường bị đâm trúng một tử huyệt thôi là đã chết rồi. Dù là Tào Tùng Dương, Mạn Sát Hồng - những người có võ thì bị đâm trúng hai, đến ba tử huyệt cũng bị tàn tật.
Năm châm nếu mà đâm trúng toàn bộ lên người Lâm Chính...thì đến ngay cả Đại La Kim Tiên cũng ngoẻo.
“Đang đùa với tính mạng đấy à?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Sao thế? Thần y Lâm. Đến sư phụ của tôi còn dám, anh lại không à? Thật khiến người ta thất vọng. Tôi còn tưởng thần y Lâm là người ghê gớm như thế nào cơ. Thật không ngờ lại là kẻ có lá gan chuột nhất” ,cô gái bật cười ha hả.
Nụ cười chứa đựng sự chế nhạo. Đám đông tức giận bặm môi.
“Thần y Lâm, nếu khó quá thì rút thôi, không có gì là mất mặt hết”, Mạn Sát Hồng nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Giờ không kịp nữa rồi. Tôi đã lên lưng cọp. Một khi từ bỏ thì chắc chắn tôi sẽ thân bại danh liệt. Tôi đã hiểu mục đích tới đây của họ, đơn giản là họ muốn tôi mất mặt”.
“Hủy họa danh dự của anh thì được gì chứ?”, Mạn Sát Hồng không hiểu.
“Tôi cũng không biết. Nhưng chắc chắn Ma Thiên Đạo có mưu đồ của họ”.
Lâm Chính bước tới trước, lấy ra Hồng Mông Long Châm và trầm giọng: “Muốn đấu mấy trận?”
“Ba thắng hai. Đương nhiên điều kiện là cậu không chết ngay từ trận đầu”, người đàn ông cười nói.
“Vậy được. Lên đi”.
“Thần y Lâm. Nhìn kỹ nhé", ông cụ cười, đột nhiên đanh mắt, cây châm trong tay rung lên. Rồi nói phóng về phía Lâm Chính nhanh như một viên đạn.
Mạnh quá. Lâm Chính nín thở, vội vàng né đòn. Vụt...Cây châm sượt qua vai anh. Lâm Chính bắt lấy cơ hội, định búng châm phản công thì đúng lúc này...
Một cơn gió cực mạnh đột nhiên ập tới. Lâm Chính không kịp phòng bị, bị cơn gió đẩy lùi.
“Cái gì?”, anh tái mặt. Đây là khí lưu do cây châm trước đó tạo ra.
Chuyện gì vậy? Người này có nội lực khủng khiếp tới vậy cơ à?
Sức búng của ông ta có thể khiến cây châm có thể tấn công một ngọn núi dễ dàng.
Vụt! Vụt...
Đúng lúc Lâm Chính bị mất kiểm soát thì đối phương lấy ra bốn cây châm còn lại.
Lâm Chính kinh hãi. Anh không dám do dự, lập tức tung ra năm cây châm của mình liều mạng với đối phương.
Năm đấu với bốn. Chỉ cần năm cây châm của anh có thể va chạm trực diện với bốn cây châm kia và cây châm còn lại ghim trúng đối phương, dù không ghim vào tử huyệt thì anh cũng thắng.
Có cơ hội. Lâm Chính vẫn ớn lạnh. Đám đông xung quanh cảm thấy hoa mắt. Họ. nhìn hai người chỉ thấy ánh sát phát ra trông vô cùng huyền diệu và đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!