“Ông ta toàn tu luyện những thứ tà mị quái dị, y thuật cực kỳ cao minh, bởi vì ông ta là người được đạo chủ dốc tất cả tài nguyên của Thiên Ma Đạo để bồi dưỡng! Trước khi được bồi dưỡng, y thuật của ông ta đã đạt đến trình độ đỉnh cao, hiếm có trên đời, hơn nữa còn có lời đồn nói, trước khi phục vụ đạo chủ, ông ta đã đi theo một bá chủ siêu cấp có một không hai trên thế gian, nghiên cứu y thuật mấy chục năm dưới trướng bá chủ siêu cấp kia... Thần y Lâm, y thuật của người này chắc chắn không kém gì cậu! Cậu trúng kế rồi! Cậu trúng kế rồi!”, Mạn Sát Hồng run rẩy kêu lên, khuôn mặt không còn chút máu nào.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều thót tim, cảm thấy da đầu tê dại.
Không ngờ kẻ lôi thôi nhếch nhác này lại có bối cảnh bất phàm như vậy.
“Chủ tịch Lâm, làm sao... làm sao bây giờ?”, Mã Hải run giọng hỏi.
Lâm Chính im lặng không nói gì, bình thản nhìn ông lão kia, hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyện đến nước này cũng chẳng còn gì để nói nữa cả, đấu tiếp với ông ta thôi”.
“Nhưng... cứ tiếp tục thế này, tôi không lo vòng hai cậu thua, mà lo rằng cậu sẽ mất mạng”, Mã Hải muốn khóc mà không có nước mắt.
“Yên tâm đi, không sao đâu”.
Lâm Chính đáp.
Tâm trạng mọi người rất phức tạp, cũng hiểu tính của Lâm Chính.
Khuyên... chắc chản là không khuyên được.
Bây giờ chỉ có thể cầu mong Lâm Chính sống sót trong trận quyết đấu này thôi.
“Thần y Lâm, nếu anh muốn nhận thua cũng được, chúng tôi chấp nhận. Bây giờ anh quỳ xuống dập đầu thì có lẽ còn giữ được mạng”, cô gái cười nói.
“Đừng nhiều lời nữa, bắt đầu vòng thứ hai đi”.
Lâm Chính ho mấy cái, khóe miệng lại rỉ ra tơ máu, nhưng nhanh chóng bị anh lau đi.
“Đúng là đồ ngốc vô tri lại tự đại”.
Cô gái cười khẩy, nói với ông lão: “Sư phụ đừng khách sáo, tiễn anh ta lên đường đi”.
“Được”.
Ông lão cười lớn: “Oắt con, vòng thứ hai chúng ta thi độc nhé?”.
“Thi thế nào?”.
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Hai chúng ta dùng độc riêng, ai khiến mệnh mạch của đối phương nhiễm độc thì sẽ thắng”, ông lão đáp.
Mệnh mạch nhiễm độc?
Đó gần như là đường chết rồi!
Thi đấu với ông lão này đúng là chí mạng!
“Nếu không dám thì nhận thua cũng được”, ông lão cười nói.
Lâm Chính không trả lời, chỉ xoay người lại, trầm giọng nói: “Mọi người hãy tản ra đi, đừng lại gần, ngoài ra sơ tán đám đông, chú ý hướng gió, đừng để người dân nhiễm độc”.
“Chủ tịch Lâm...
“Mau làm đi”.
“Vâng”.
Đám người Mã Hải chỉ có thể gật đầu làm theo.
Trung tâm quảng trường rộng lớn nhanh chóng chỉ còn lại Lâm Chính và ma y kia.
Cho dù là cô gái kia cũng lùi lại thật xa.
Hiển nhiên cô ta cũng biết sự lợi hại của ông lão.
“Chuẩn bị xong chưa oắt con?”, ông lão cười nói.
“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính ho mấy tiếng, ôm ngực nói.
Triệu chứng do bốn châm kia mang lại không nhẹ chút nào.