“Vậy cũng được”, Lâm Chính cười nói: “Anh hãy cho đoàn đội của anh làm việc ngày đêm, phỏng chế loại vật chất đó, tất cả phí nghiên cứu sẽ do Dương Hoa chỉ ra, nghe rõ chưa?”.
“Được!".
Tiếng động cơ xe ô tô vang lên giữa núi.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe màu đỏ dừng dưới chân núi.
Cô gái khóc hu hu chạy xuống xe, một mình đi vào sâu trong núi.
Cũng không biết cô gái chạy đi bao lâu, vài bóng người màu đen bỗng xuất hiện chặn đường cô gái.
Mấy bóng người đó liếc nhìn cô gái, thấy chỉ có một mình cô ta, mơ hồ đoán được điều gì, lập tức trầm giọng nói: “Đi theo tôi
Cô gái gật đầu.
Theo sự dẫn đường của nhóm người này, cô gái đến một đại điện xương trắng.
Đại điện này được tạo thành từ xương, có xương thú cũng có xương người.
Phía trên đại điện có một người đàn ông với nụ cười thường trực trên mặt.
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, híp mắt nhìn cô gái.
“Xích Linh bái kiến An Huyền đại nhân!”, cô gái quỳ xuống, vừa khóc vừa nói.
“Xích Linh, sư phụ cô đâu?”, An Huyền mỉm cười hỏi.
“Sư phụ... chết rồi!”, cô gái gào khóc.
“Thế sao? Thế thì thật đáng tiếc, sư phụ cô là ma y số một Thiên Ma Đạo, vậy mà lại chết thảm ở Giang Thành... Xem ra thần y Lâm khó giải quyết hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều!”, An Huyền khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt lại không phai đi.
Hắn nhìn cô gái, lại hỏi: “Vậy còn Thiên Phương Thần Thạch đâu?”.
“Cũng... cũng rơi vào tay thần y Lâm..”, cô gái hơi rụt rè nói.
“Vậy các người đúng là đã làm một chuyện không thể tha thứ!”, An Huyền lắc đầu, sau đó mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại lóe lên sát cơ nồng đậm.
Cô gái sợ đến mức quỳ rạp xuống, cơ thể run rẩy điên cuồng, không dám ngẩng đầu, nói: “An Huyền đại nhân, tôi... tôi muốn gặp đạo chủ! Tôi có chuyện muốn bẩm báo với đạo chủi”.
“Sư tôn đang bế quan, không gặp ai cả, cô có việc gì nói với tôi cũng được”, An Huyền mỉm cười trả lời.
“Không... Không được... An Huyền đại nhân, chuyện này thuộc hạ phải đích thân nói với đạo chủ, là chuyện liên quan đến thần y Lâm, thần y Lâm dặn thuộc hạ nói với đạo chủ. Nếu không thể đích thân bẩm báo cho đạo chủ, Xích Linh... không dám nói!”, giọng cô gái run run.
An Huyền nhíu mày. Hắn biết vì sao cô gái này không chịu nói cho hắn, vì cô ta lo rằng nói rồi hắn sẽ giết chết cô ta.
“Đám Mị Ma các người ai ai cũng giỏi tính kế thật! Bản thân mình vô dụng không làm được gì, chỉ có thể dựa vào chút mưu kế đó, các người cũng xứng được gọi là ma? Nực cười! Nực cười! Nhưng thôi được, nếu đã vậy, cô về nghỉ ngơi trước đi, đợi đạo chủ xuất quan, tôi sẽ phái người đi gọi cô!”.
“Vâng! Thuộc hạ... Thuộc hạ cáo lui”.
Cô gái run lẩy bẩy, dè dặt bước từng bước rời khỏi đại điện.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!