“Phải”.
Lâm Chính trả lời.
“Tôi biết anh, tôi từng nhìn thấy anh trên tivi, không ngờ lần này anh cũng đến!”, Mộc Yên Linh quan sát Lâm Chính một lượt, khẽ gật đầu: “Anh ở ngoài đời đúng là đẹp trai hơn trên tivi nhiều”.
“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”.
“Không phải, tôi tên Mộc Yên Linh, cháu gái ruột của Mộc long soái. Thần y Lâm, anh có gì muốn nói?”, Mộc Yên Linh nói, không mê trai như fan của thần y Lâm.
“Tôi chỉ muốn nói với cô, mấy người họ ngồi ở đây vốn là để chữa trị cho Mộc long soái, nên bọn họ không có lỗi. Bọn họ xứng đáng với mỗi một người ở Long Quốc, cũng xứng với Mộc long soái. Nhưng các người lại đuổi bọn họ ra khỏi đảo Bạch Cực! Người không cho anh hùng đường sống là các người chứ không phải chúng tôi, các người mới là tội nhân của Long Quốc!”, Lâm Chính trừng Mộc Yên Linh nói.
Nghe vậy, Mộc Yên Linh liên tục lùi về sau, mở †o mắt, há miệng không nói nên lời...
Rõ ràng cô ta đã thua về lý.
Nhưng bây giờ ông cụ đang nằm trên giường bệnh, sinh tử chưa rõ, đâu có thời gian dây dưa với Lâm Chính?
Mộc Yên Linh cắn răng: “Thần y Lâm, tôi không muốn nói nhiều, bây giờ anh có chữa hay không?”.
“Không chữa!”, Lâm Chính nói rất dứt khoát, gần như không chút do dự.
“Thần y Lâm, làm vậy không hay lắm thì phải, tốt xấu gì đó cũng là Mộc long soái, bất kể chúng ta có cứu sống được hay không, ít nhất... chúng ta cũng nên qua đó xem sao!”, Triệu Trọng Tiên do dự, tiến tới nói.
Mặc dù trong lòng ông ta cũng không vui vẻ gì, nhưng trước đại nghĩa, ông ta vẫn sẵn lòng đứng ra.
“Yên tâm, xin mọi người hãy nghe tôi, chúng ta cứ ở đây uống trà!", Lâm Chính nói.
“Cái này....
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
“Thần y Lâm! Anh... đừng có quá đáng! Tôi nói anh biết, nếu anh không đi thì tôi sẽ bắt trói anh đến đó!”, Mộc Yên Linh tức giận hét lên.
“Cô muốn trói thì đề nghị cô làm ngay đi, nhưng cô phải suy nghĩ kỹ hậu quả. Chúng tôi là bác sĩ nhưng chúng tôi cũng là người, cũng có tôn nghiêm của chúng tôi. Nếu cô không thể cho chúng tôi sự tôn trọng thì đừng nói là bắt trói, dù có cầm dao kề vào cổ chúng tôi, chúng tôi cũng không cứu người này!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh...”.
Mộc Yên Linh tức giận đến mức run rẩy cả người, gần như sắp ngất đi.
Cô ta như sắp bùng nổ, chỉ muốn sai các chiến sĩ tinh nhuệ ở đây bắt lấy Lâm Chính ngay lập tức.
Nhưng mệnh lệnh đã đến cổ họng, cuối cùng cô †a vẫn đè nén xuống.
“Anh muốn tôi cho các người sự tôn trọng như thế nào?”, Mộc Yên Linh khẽ cắn răng, hỏi.
“Cô Mộc Yên Linh, cô không đại diện được cho. ai cả. Cô đến đây chỉ có thể đại diện cho nhà họ Mộc các cô. Tôi yêu cầu cô hãy gọi cho người nhà họ Mộc, để bọn họ chuẩn bị kiệu đưa chúng tôi về đảo Bạch Cực, như thế chúng tôi mới đồng ý ra tay cứu chữa cho Mộc long soái”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, Mộc Yên Linh tức đến mức phổi sắp nổ tung.
“Cái gì? Bắt tôi khiêng kiệu tới rước các người qua đó?”.
Cô ta chưa từng nghe tới yêu cầu nào quá đáng như vậy.
“Thần y Lâm, cậu điên rồi sao? Bọn họ là nhà họ Mộc đấy!".
Các ông lão ở phía sau ai nấy đều run run, vô cùng kinh hãi, vội vàng tiến tới nói.
Nhà họ Mộc có địa vị gì ở Long Quốc? Bọn họ nào dám để người của nhà họ Mộc dùng kiệu tám người khiêng?
Chuyện này mà đồn ra, chẳng phải sẽ dẫn tới làn sóng lớn?
Nếu làm người nhà họ Mộc ghi hận, bọn họ sẽ gặp rắc rối rất lớn.
“Thần y Lâm, hay là thôi đi, cứu người quan trọng”, Triệu Trọng Tiên cũng thận trọng khuyên nhủ.
Lâm Chính lại lắc đầu, thản nhiên nhìn Mộc Yên Linh: “Gọi điện thoại đi!”.
“Anh có chắc là muốn tôi gọi?”, Mộc Yên Linh nheo mắt hỏi.
“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!