Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Cưỡng chế sinh ra khí kình, khiến Hấp Khí Trùng Phấn cũng không thể hút cạn khí kình của anh?

Phải có châm lực hùng hậu đến mức nào mới làm được điều này chứ?

Đây chính là lấy cứng chọi cứng! Mọi người đều không dám tưởng tượng.

Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng không khỏi á khẩu, không biết nên nói gì cho phải.

“Nếu vậy thì khí kình của người này... có thể huy động đến mức độ hùng hậu như thế nào đây?”, ông lão tóc dài đanh giọng nói.

“Xem ra chúng ta khó mà đánh được cậu ta rồi!", ông lão trọc đầu ngoảnh phắt sang, khẽ quát:

“Cô chủ, chắc phải rút lui rồi tính kế khác thôi”.

“Rút? Rút cái gì mà rút? Khó khăn lắm con khốn Úc Tiểu Đồng này mới về Long Quốc, bây giờ không trả thù cô ta thì còn chờ lúc nào nữa? Nếu lại để cô †a trốn ra nước ngoài, thì ông bảo tôi tìm cô ta kiểu gì? Giết! Giết cho tôi! Bằng mọi giá phải giết được cô ta cho tôi!", Hoa Phi Vũ tỏ vẻ dữ tợn, gầm lên.

Sắc mặt Nhật Nguyệt Nhị Lão tỏ vẻ khó coi.

Nhưng đến lúc này rồi thì bọn họ cũng không còn cách nào khác.

“Chắc chắn quân đội đóng quân và bộ đội tuần thủ ở gần đây đã nhận được tin và đang đến đây, chúng ta không được kéo dài lâu, phải tốc chiến tốc thắng”.

“Vậy thì chỉ có thể dùng chiêu đó thôi”.

Nhật Nguyệt Nhị Lão hợp sức, định dùng tới sát chiêu.

 Lâm Chính không phải là đồ ngốc, thấy khí kình  trên người bọn họ bỗng chốc tăng vọt thì lập tức nhận ra gì đó, cất bước xông tới tấn công hai người.

Chỉ thấy bọn họ uống thứ gì đó, khí kình toàn thân bỗng tràn ra, hình thành một cái lồng khí, rồi lại hóa thành sắt thép, quyền cước của Lâm Chính cũng không thể phá được.

“Cái gì?”.

“Bọn họ... dùng chiêu pháp gì vậy?”.

“Không ổn rồi!".

“Mọi người, cùng tấn công đỉi!”.

Mộc Thiên Viễn quát lớn, dẫn theo mọi người đồng loạt xông tới. 

Các đòn tấn công nện mạnh vào người Nhật Nguyệt Nhị Lão, nhưng bọn họ có cái lồng sắt thép kia hộ thân, không đòn tấn công nào có thể khiến bọn họ bị thương.

Chỉ thấy năng lượng nội bộ của hai người càng ngày càng dồi dào, càng ngày càng lớn mạnh, cứ tiếp tục thế này e là những người đang có mặt đều không thoát được.

"Cô chủ, cô đi trước đi, chờ chúng tôi san bằng chỗ này sẽ đi tìm cô", đúng lúc này, ông lão tóc dài ngoảnh sang quát.

"Được".

Hoa Phi Vũ mừng rỡ, gật đầu rồi xoay người chuồn đi.

"Những người khác mau rút đi! Mau rút đi!".

Mộc Thiên Viễn cũng ý thức được mình không thể chống lại được chiêu này, chứ đừng nói tới đỡ nó, liền quay lại hét lên.

Sợ răng sức phá hoại của chiêu này không kém gì một trăm quả đạn đạo, đủ để phá hoại cả đảo Bạch Cực.

Không ngờ Nhật Nguyệt Nhị Lão lại có thủ đoạn đáng sợ khủng khiếp như vậy. 

"Mau đưa Mộc long soái đến chỗ khác". "Đưa bà nội đi, mau đưa bà nội đi".

"Mọi người mau rời khỏi đây đi, để tôi chặn bọn họ cho, nhanh lên!".

Mộc Thiên Viễn và các chiến sĩ không ngừng la hét, không màng đến cái chết nữa, lao về phía Nhật Nguyệt Nhị Lão.

Đôi mắt Úc Tiểu Đồng đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát, cũng quên mình xông tới.

Chuyện hôm nay là do cô ta, cô ta sẽ không rút lui, cũng không thể rút lui.

Cho dù mất mạng thì cũng phải bảo vệ những người này chu toàn.

Mọi người coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lao vào cái lồng bằng sắt thép.

Nhưng cho dù bọn họ dùng hết sức bình sinh, thì vẫn không thể phá vỡ nó.

Dường như tất cả... chỉ là phí công vô ích.

Úc Tiểu Đồng và Mộc Thiên Viễn cảm thấy tuyệt vọng. 

Nhưng đúng lúc này.

Rắc!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement