Đám người phía cậu Nhất Minh đều trố mắt ra.
Bọn họ không ngờ người mình đụng phải lần này... lại là thần y Lâm Giang Thành!
Còn tay nghiên cứu sinh tốt nghiệp học viện y Silves kia thì ngã ngồi xuống đất, ánh mắt dại ra.
Thần y Lâm là ai chứ? Đó là thần tượng trong lòng vô số bác sĩ trẻ đấy!
Y thuật của anh được cả thế giới công nhận, không ai có thể sánh bằng.
Chính vì thần y Lâm ở Giang Thành, chính vì Giang Thành có Dương Hoa, có học viện Huyền Y Phái, mà tỷ lệ mắc bệnh của thành phố này giảm mạnh, đứng đầu cả nước, hơn nữa tỷ lệ tử vong do bệnh tật cũng thấp nhất trong cả nước.
Vô số người đổ xô về phía thành phố này, khiến nó trở thành siêu đô thị mới nổi.
Tất cả những điều này đều cho thấy y thuật của thần y Lâm.
Anh ta dựa vào đâu mà đòi so với thần y Lâm chứ?
Nếu nói thần y Lâm còn chưa đủ tư cách kiểm tra vết thương vặt vãnh này, thì cả Long Quốc chẳng có mấy người đủ tư cách.
"Nếu là thần y Lâm thì sao có thể không có tư cách chứ?".
"Thần y Lâm nói máu kia là giả, nói không chừng đúng là giả".
"Chắc không phải mọi chuyện là cậu Nhất Minh tự biên tự diễn đấy chứ?".
"Nói không chừng là anh ta đạo diễn thật".
"Bây giờ có những người vì follow mà chuyện gì cũng làm được, chuyện này có là gì chứ?".
"Đúng là không có giới hạn".
Một số khách khứa bàn tán, mỉa mai châm chọc cậu Nhất Minh.
Nghĩ lại vừa rồi, bọn họ còn tán thưởng anh ta nữa chứ.
Chỉ có thể nói rằng có những lúc, đánh giá một người tốt hay xấu không phải xem anh ta làm gì, mà là xem anh ta nổi tiếng đến mức nào.
Lâm Chính vừa lộ mặt, dư luận lập tức chuyển hướng, tất cả mọi người đều yêu cầu cậu Nhất Minh bỏ lớp băng bó ra để Lâm Chính kiểm tra.
Nhưng sao cậu Nhất Minh dám làm vậy chứ?
Thế là mọi người bắt đầu chửi rủa cậu Nhất Minh làm việc xấu nên chột dạ, không dám công khai, ai nấy đều cho răng tất cả là vở kịch do anh ta tự biên tự diễn.
"Cậu chủ, phòng livestream của chúng ta đông nghẹt luôn!", trợ lý ở bên cạnh xem phòng livestream, muốn khóc mà không có nước mắt.
"Tiêu rồi! Tiêu đời thật rồi!", säc mặt cậu Nhất Minh vô cùng khó coi.
"Chẳng lẽ phải cởi băng ra?".
"Cởi cái đầu anh ấy! Nếu cởi ra thì lại càng khó ăn nói! Đi! Đi ngay lập tức! Rời khỏi đây đã, thoát được thân rồi sẽ nhờ tới bên quan hệ công chúng!",
cậu Nhất Minh khẽ quát, đang định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, có mấy cảnh sát bước vào nhà hàng, đi cùng họ còn có... Khang Gia Hào!
Cậu Nhất Minh lập tức tái mét mặt, đứng như trời trồng.
“Luật sư Khang?”, cậu Nhất Minh thì thào.
"Chào cậu, tôi chính thức dùng danh nghĩa của thần y Lâm, kiện cậu tội phỉ báng!", Khang Gia Hào lớn tiếng nói.
Đám cậu Nhất Minh như bị sét đánh ngang tai, ai nấy ủ rũ như quả cà héo.
Xung quanh võ tay khen hay ầm ï.
Nhưng Lâm Chính lại cảm thấy rất khó chịu, nhỏ giọng nói: "Thánh Nữ đại nhân, xem ra nơi này không thích hợp để dùng bữa nữa rồi, chúng ta đi!".
"Được!".
'Thần Hỏa Thánh Nữ cũng không còn tâm trạng, cùng Lâm Chính rời khỏi nhà hàng.
Người hâm mộ ở bên ngoài vây chặt như nêm, muốn xin chữ kí và chụp ảnh với Lâm Chính, nhưng may là có khá nhiều cảnh sát đến, nên cũng đẩy được những người hâm mộ điên cuồng này ra.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi trên xe của Lâm Chính, xe phóng như bay đến ven sông, hai người tìm bừa một sạp hàng rong ngồi xuống.
"Thế gian này đúng là hiểm ác, tôi vẫn luôn tưởng rằng giới võ đạo cường giả như mây mới là nơi đầy rẫy nguy hiểm. Bây giờ tôi mới biết nơi nào có người là nơi đó nguy hiểm", Thần Hỏa Thánh Nữ rót một cốc bia, uống một hơi cạn sạch, nói đầy cảm khái.
"Lòng người và mặt trời là thứ không thể nhìn thẳng nhất".