"Tuy Tịnh Thế Bạch Liên có uy lực rất lớn, nhưng Phục Long Lĩnh có địa hình phức tạp, cực kì dễ mai phục. Tôi cứ thế mang Tịnh Thế Bạch Liên xông vào, nhỡ trúng bãy của đối phương, thì cho dù có Tịnh Thế Bạch Liên cũng khó thoát thân. Tôi hiểu tâm trạng nóng lòng muốn cứu Thần Hỏa Tôn Giả của các anh, nhưng càng như vậy thì hiện giờ chúng ta càng nên cẩn thận", Lâm Chính khàn giọng đáp.
Ánh mắt bọn họ tỏ vẻ không cam lòng, một người trong số đó bước tới.
"Thần y Lâm, tuy hành động trước đó của Thần Hỏa Tôn Giả khiến mọi người thất vọng, nhưng dù sao ông ấy cũng là sư phụ truyền thụ thuật Hỏa 'Viêm cho chúng tôi. Bây giờ sư phụ gặp nạn, sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Nếu thần y Lâm muốn ôm cây đợi thỏ thì anh cứ tới sơn cốc ở Tây Nam đi. Chúng tôi tự nguyện tiến về phía trước, tìm kiếm tung tích và cứu sư phụ!".
Dứt lời, người kia phất tay: "Ai muốn đi tìm sư phụ thì theo tôi!".
"BịI",
Người của đảo Thần Hỏa nháo nhác đi theo người kia.
"Ơ kìa mọi người! Khoan đã! Khoan đãi".
Người chỉ điểm cuống quýt kêu lên.
Nhưng vô ích.
Lâm Chính bình thản nhìn, khuôn mặt không có cảm xúc gì.
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Chính liền lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi!".
"Chủ tịch Lâm, sao anh không khuyên bọn họ?", người chỉ điểm vội hỏi.
"Làm sao mà khuyên được? Bọn họ vốn đã trái ý với tôi, bọn họ đi theo Thần Hỏa Thánh Nữ nhưng chưa bao giờ làm việc cho tôi, sở dĩ đi theo tôi cũng là vì Thần Hỏa Tôn Giả. Nếu bọn họ đã muốn tự cứu thì tôi cũng không thể ngăn cản được, chúng ta cứ làm việc của chúng ta thôi".
Lâm Chính trầm giọng đáp.
Chỉ cần cướp được Băng Kính thì chuyến đi này không uổng phí.
Dứt lời, anh liền đi vào trong Phục Long Lĩnh.
Lúc này, trong một khe núi ở Phục Long Lĩnh, mấy bóng người dè dặt đi ra, quan sát xung quanh.
'Thấy bốn phía không có động tĩnh gì, liền chạy tới thác nước bên cạnh, dùng mấy ống trúc chặt được vội vàng lấy nước, sau đó chui vào hang núi nhỏ ở phía sau.
Trong hang núi có mười mấy đệ tử của đảo Thần Hỏa đang ngồi la liệt.
Ai nấy toàn thân đầy máu, vô cùng chật vật, có người đứt tay gãy chân, chỉ dùng quần áo băng bó qua loa, có người năm dưới đất rên rỉ, đã hấp hối.
Còn Thần Hỏa Tôn Giả nằm ở trong cùng, hôn mê bất tỉnh.
Mấy đệ tử lấy nước cẩn thận đi tới, rót nước vào miệng Thần Hỏa Tôn Giả.
Một lát sau, ông ta chậm rãi mở mắt ra.
"Sư phụ vẫn ổn chứ?", một đệ tử vừa khóc vừa hỏi.
"Sư phụ... không sao, không sao, bây giờ chúng ta đang ở đâu?", Thần Hỏa Tôn Giả yếu ớt hỏi.
"Ở Phục Long Lĩnh ạ! Người của Thiên Ma Đạo bám riết không tha, mấy trưởng lão đưa chúng ta đến đây ẩn náu! Hiện giờ người của Thiên Ma Đạo. ¡_ đã trải khắp Phục Long Lĩnh, muốn đuổi cùng giết tận chúng ta! Chúng ta phải trốn ở đây chờ cứu viện!", đệ tử kia khóc nói. "Cứu viện?".