Người xung quanh đều kinh ngạc, bàng hoàng sợ hãi.
Một số nhân viên y tế không chịu được kích thích, có người nôn ói tại chỗ, có người còn ngất đi.
“Từ Thiên!”.
Lâm Chính đóng hộp lại, ra lệnh: “Mau giải tán
những người khác đi, sau đó chuẩn bị châm, thuốc, phong tỏa nơi này lại!".
“Vâng!”. Từ Thiên lập tức gật đầu, chạy đi lo liệu. Một lúc sau, phòng y tế ở đây đã bị phong tỏa.
Các nhân viên y tế đều được mời đi chỗ khác.
Lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa đều chạy đến.
'Tào Tùng Dương, Cùng Đao, Mạn Sát Hồng và những người khác đi vào phòng y tế, nhìn thấy Lâm Chính đang rút hết tất cả lưỡi dao trên người Thần Hỏa Tôn Giả ra, sau đó bắt đầu châm cứu, thoa thuốc cho ông ta.
“Thần y Lâm, cậu..”, Từ Thiên la lên.
“Đám người đó xem thường tôi cắt nát đầu của Thần Hỏa Tôn Giả, có lẽ không còn cách nào khác, nhưng bọn họ Ẻ toàn thây cho Thần Hỏa Tôn Giả, vậy thì tôi ắt có cách cứu sống ông ta!”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, bọn họ mạnh như vậy, còn có thể giết người trước mặt cậu, đủ để thấy thủ đoạn của họ đáng sợ thế nào. Sao cậu lại còn muốn rước về kẻ địch mạnh như thế? Đừng có giãm mìn! Đừng có giãm mìn!”, Mạn Sát Hồng cũng không khỏi hét lên.
Chuyện này cô ta đã nghe nói.
Đám người kia có thể giết người ngay trước mặt Lâm Chính, đồng thời rút lui thành công, có thể thấy bọn họ đáng sợ thế nào!
Nếu Lâm Chính lặng lẽ cứu sống Thần Hỏa Tôn Giả thì chẳng phải sẽ chọc giận bọn họ?
Đến lúc đó lại dẫn lửa thiêu thân không phải sao?
Nghe đến đó, động tác của Lâm Chính hơi khựng lại, nhưng cuối cùng anh vẫn châm kim lên người Thần Hỏa Tôn Giả.
“Con người tôi không thích giao số mệnh của mình vào tay người khác! Tôi không biết những người đó, càng không biết cách nghĩ của bọn họ.
Nếu nói lần này bọn họ không động vào tôi đơn thuần là vì tâm trạng tốt, thế lần sau thì sao? Tôi không có hành động đối phó thì chỉ sẽ mặc cho người ta chém giết!", Lâm Chính nói.
“Vậy... nếu đám người kia lại giết tới đây thì phải đối phó thế nào?”, Mạn Sát Hồng hỏi.
“Tôi không biết, có lẽ sau khi tìm hiểu bọn họ rồi tôi sẽ biết!”, Lâm Chính nói.
Mọi người tim đập thình thịch, ai nấy đều tỏ ra lo lắng.
“Gọi cho Nguyên Tỉnh nói ông ấy rút về, đừng đuổi theo Thần Hỏa Thánh Nữ nữa. Tôi nghĩ người của ông ấy đều bị giết hết rồi, chắc ông ấy cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc!”.
“Vâng, thần y Lâm!".
Lâm Chính bận rộn trong phòng y tế cả một ngày, còn lấy ra vô số kỳ hoa dị thảo, linh đan diệu dược cho Thần Hỏa Tôn Giả uống. Đợi đến sáng hôm sau, cuối cùng mạch tượng của Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã khôi phục.
Đến chiều, ông ta chậm rãi mở mắt ra.
Lâm Chính ngã ngồi xuống đất, mồ hôi ướt đẫm cả người.
“Tôi... bị sao vậy?”.
Thần Hỏa Tôn Giả mở đôi môi khô khốc ra, giọng khàn khàn.
“Ông chết rồi, nhưng được tôi cứu sống”, Lâm Chính yếu ớt nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!