“Tốt lắm cô Diệp, quả nhiên cô là người có thành ý. Chuyện nhà họ Diệp cứ giao cho tôi”, cậu Thủy nhìn Hồng Nguyệt Châu trong tay Diệp Tâm Ngữ và mỉm cười, nhưng anh ta không hề cầm lấy: “Cô Diệp, giờ cô bị thương, mau về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị, thông báo từ ngày hôm nay nhà họ Diệp chính là đồng minh với nhà họ Thủy. Chỉ cần tôi lên tiếng thì những kẻ đó sẽ không dám động tới nhà họ Diệp nữa”.
“Cảm ơn anh”, Diệp Tâm Ngữ cảm kích lắm, vội vàng đưa Hồng Nguyệt Châu ra: “Anh cầm lấy này”.
“Tạm thời để chỗ cô đi. Thấy cô bị thương như vậy cơ mà, Hồng Nguyệt Châu có tác dụng chữa lành vết thương đấy. Cô đeo nó sẽ nhanh khỏi hơn”.
“Để chỗ tôi sao? Điều này... sao có thể? Thứ này ở trong từ đường nhà họ Thủy, vậy thì chắc chắn nói vô cùng quan trọng. Tôi không thể cầm được”, Diệp Tâm Ngữ vội vàng từ chối.
“Ấy, giờ chúng ta là đồng minh rồi, cô hà tất phải khách sáo như thế? Lẽ nào...cô Diệp không tin tôi?”, anh ta tỏ vẻ tức giận.
“Thế nhưng..”, Diệp Tâm Ngữ bặm môi, không biết phải giải thích như thế nào.
“Tâm Ngữ, không phải là cậu đang lo anh Thủy hại cậu đấy chứ?”, Liễu Chiêu Nhi sà tới hỏi.
“Không phải, mình không có ý đó”, Diệp Tâm Ngữ vội nói.
“Mình thấy cậu đang lo lắng về điều đó đấy. Cậu cứ yên tâm, có mình ở đây mà. Mình sẽ làm chứng cho cậu, thứ này là do anh Thủy bảo cậu lấy, ai dám nói linh tinh chứ? Huống hồ anh Thủy là ai? Lế nào lại đi hại cậu? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy”, Liễu Chiêu Nhi lắc đầu nói.
“Chiêu Nhi, anh Thủy, tôi thật sự không cần thứ này. Hôm nay tôi tới xin anh giúp đỡ chứ không phải lấy đồ của nhà họ Thủy. Nếu như anh Thủy nghi ngờ thì tôi đành phải trả vật này lại từ đường thôi”, Diệp Tâm Ngữ nói xong bèn quay người đi vào từ đường.
“Được rồi cô Diệp, đưa Hồng Nguyệt Châu cho tôi”, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ kỳ dị.
“Anh Thủy...”
“Xem ra cô vẫn không tin tôi rồi. Nhưng cũng được, con gái cảnh giác cao độ cũng là điều nên làm. Nếu đã vậy thì tôi cầm Hồng Nguyệt Châu vậy. Cô Diệp, cô mau về nghỉ ngơi đi”, anh ta mỉm cười.
“Được”, Diệp Tâm Ngữ khẽ gật đầu, sau đó cúi mình trước anh ta: “Anh Thủy, lần này nhờ cả vào anh rồi”.
“Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu. Cô mau về đi”, anh ta cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!