“Ha ha, bà cụ Diệp, tôi biết bà trước giờ luôn vậy mà. Diệp Bồ Đề vốn là vật ngoại thân, không có thì sau lại sẽ lại có. Nhưng người không còn thì thật sự là không còn mà”, anh ta bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.
“Người đâu, đi lấy Diệp Bồ Đề đưa cho nhà họ Thủy”, bà cụ Diệp mệt mỏi nói.
“Điều này..”, nhà họ Diệp tỏ ra do dự.
“Mau đi đi”, bà cụ Diệp đanh mặt. Đám đông không thể từ chối đành thở dài và quay người đi lấy.
“Đợi chút”, đột nhiên, Diệp Tâm Ngữ hét lớn, cầm bình trà và ném mạnh xuống đất. Cô ta lấy một mảnh vỡ ghì lên cổ mình.
“Tâm Ngữ, cháu làm gì vậy?”
“Tâm Ngữ, dừng tay, đừng làm trò ngốc nghếch”, người nhà họ Diệp cuống cả lên lập tức lao đi.
“Đứng lại, nếu không tôi sẽ tự sát”, Diệp Tâm Ngữ hét lớn. Người nhà họ Diệp quay qua nhìn.
“Tâm Ngữ, cháu đang làm gì vậy? Đừng có làm loạn, mau bỏ thứ đó xuống”, bà cụ Diệp đứng dậy, đanh mặt.
“Bà ơi, Tâm Ngữ ngu ngốc để bị người ta lừa. Chuyện này đúng ra phải để cháu chịu trách nhiệm. Diệp Bồ Đề là mệnh mạch của nhà họ Diệp, nếu như mất đi nó, thì nhà họ Diệp thật sự xong đời. Nếu vì 'Tâm Ngữ mà nhà họ Diệp mất đi Diệp Bồ Đề và bị diệt vong thì cháu sẽ là kẻ tội đồ. Tâm Ngữ không muốn trở thành người như vậy. Vì vậy, cháu nguyện gánh chịu mọi hậu quả”, Tâm ngữ vừa nói vừa khóc.
“Đồ ngốc này..", bà cụ Diệp nhìn đứa cháu bằng đôi mắt đục ngầu.
“Diệp Tâm Ngữ, cô định chịu trách nhiệm kiểu gì? Lẽ nào..cô định dùng tính mạng để bồi thường. Cô đừng bồng bột, tại sao là từ bỏ mạng sống của chính mình chứ. Như vậy có đáng không?”, cậu chủ nhà họ Thủy cuống cả lên.
Mạng của Diệp Tâm Ngữ chẳng có giá trị gì với anh ta hết. Anh ta cố gắng thiết kế ra cái bẫy này là vì muốn lấy được Diệp Bồ Đề. Giờ thứ đó sắp tới tay mình mà Diệp Tâm Ngữ đột nhiên lại hành động như vậy nên anh ta không cuống sao được?
“Anh muốn lấy mạng của tôi thì tôi giao cho. anh! Anh còn sợ tôi nhây sao?”, Diệp Tâm Ngữ tức giận, cô không nói nhiều chỉ cứa cổ mình.
Phụt! Máu tưới bắn ra tung tóe. Tất cả mọi người đều sững sờ. Diệp Tâm Ngữ ôm cổ từ từ ngã ra đất.
Vài giây sau, cả hiện trường im lặng như tờ.
“Tâm Ngữ”, nhà họ Diệp gào thét, lao lên. Khang Tuệ vừa tỉnh dậy, nhìn thấy thế lại ngất đi.
Bà cụ Diệp bước tới nhìn Diệp Tâm Ngữ đang bị đám đông vây lấy, khuôn mặt bà cụ tái nhợt. Bà cụ siết nắm đấm, đôi mắt hằm hằm sát ý.
Sau đó bà ta quay qua nhìn cậu chủ nhà họ Thủy. Anh ta cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Mặc dù bà cụ đã nhiều tuổi nhưng vô cùng mạnh mẽ. Từ sau khi được gả cho nhà họ Diệp thì bà cụ luôn giúp ông cụ phát triển sự nghiệp, cũng đã trải qua không ít sóng gió. Còn cậu chủ nhà họ Thủy dù là người thừa kế nhưng đứng trước bà cụ thì vẫn còn non lắm.
“Còn không cút”, bà cụ gầm lên.
Anh ta tái mặt, không dám phản bác chỉ khẽ nói: “Đi thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!