Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Hôm nay sắc mặt bà cụ hồng hào, tinh thần vui vẻ, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa.

Nhưng không ai phát hiện sâu trong đáy mắt bà †a lóe qua vẻ lo lắng.

“Chúc mẹ nuôi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Mẹ nuôi, đã lâu không gặp, mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Tinh Vũ và gia đình đến chúc thọ mẹ đây!”.

Trương Tinh Vũ nở nụ cười, dâng lên món quà quý giá đã chuẩn bị, cười nói.

“Tinh Vũ?”, đôi mắt mờ đục của bà cụ Diệp phát sáng, vội gọi: “Maul Mau qua đây Tinh Vũ, để mẹ nuôi nhìn con thật kỹI”.

“Vâng!".

Trương Tỉnh Vũ vội tến tới.

Bà cụ Diệp kéo tay Trương Tinh Vũ, nhìn kỹ một lượt, khế nói: “Con cũng có tuổi rồi, đầu tóc bạc cả rồi...

“Vâng, con gái con cũng đã lấy chồng, sao con có thể không già được?”, Trương Tinh Vũ thở dài.

“Tiểu Nhu đâu?”, bà cụ Diệp hỏi.

“Thưa bà, cháu ở đây ạ!”, Tô Nhu mỉm cười, vội  vàng tiến tới.

“Được được! Cháu đúng là càng ngày càng xinh đẹp! Lúc cháu còn nhỏ bà đã nhìn ra rồi, Tiểu Nhu của chúng ta chắc chẵn là một người đẹp khuynh quốc khuynh thành. Bây giờ xem ra bà không đoán sail”, bà cụ Diệp cười nói.

“Bà quá khen”.

“Haizz, cái này thì có gì mà quá khen với không quá khen? Bà nói thật đấy! Cháu nhìn những người đàn ông xung quanh đi, có cặp mắt nào rời khỏi cháu được không chứ?”, bà cụ Diệp cười nói, sau đó lại lạnh lùng lướt nhìn quanh.

Lúc này, ánh mắt những người khách xung quanh mới lúng túng rời khỏi Tô Nhu.

Tô Nhu cười lúng túng, nhưng gặp nhiều đã quen.

“Cũng không biết đứa trẻ nhà ai có phúc cưới được Tiểu Nhu nhà chúng ta? Mau lên đây cho bà xem xem, bà cụ Diệp cười ha ha nói.

Lâm Chính đi thẳng tới trước, chắp tay: “Chúc. bà cụ tiên hạc trường xuân, xuân thu bất lão!”.

“Miệng mồm cũng ngọt đấy, ngẩng đầu lên bà xem nào”, bà cụ Diệp mỉm cười, trong mắt lóe lên dự cảm.

Lâm Chính ngẩng đầu lên.

Bà cụ Diệp lập tức giật mình, nhưng không lâu sau đã bình tĩnh lại.

Người này... vì sao lại cho bà ta cảm giác như đã từng quen biết?

Nhưng bà chỉ mới gặp anh lần đầu...

Thật kỳ lạ!

“Thanh niên, cậu tên gì?”, bà cụ Diệp hỏi.

“Thưa bà, cháu tên Lâm Chính”.

“Lâm Chính? Lâm... Chính?”.

Bà cụ Diệp vẫn đầy vẻ nghỉ hoặc.

Ngược lại, Trương Tinh Vũ căng thẳng, cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ đừng quan tâm thăng nhóc đó! Lâm Chính chỉ là một đứa ở rể nhà chúng conl".

“Ở rể?”.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement