Tô Nhu là điểm yếu của Lâm Chính, cũng chính là điểm cấm ky của anh. Nếu như cậu Bùi không có ý với Tô Nhu thì anh cũng sẽ không tham gia vào chuyện của nhà họ Diệp, trừ khi bọn họ gọi điện muốn anh giúp.
Người của cậu Bùi cho người tới bắt Tô Nhu, Lâm Chính không thể chấp nhận được điều đó.
Ra khỏi khách sạn, Lâm Chính lập tức cải trang thành thần y Lâm, nhanh chóng tới nhà họ Diệp.
Lúc này nhà họ Diệp đã hỗn loạn lắm rồi. Khách khứa sợ hãi bỏ đi, không ai dám ở nhà họ Diệp nữa
Các gia tộc khác biết cậu Bùi dẫn theo tầm mười mấy gia tộc tới nhà họ Diệp thì cũng không bỏ qua cơ hội này. Tất cả cùng đổ dồn về phía nhà họ Diệp để hóng hớt.
Nhà họ Diệp bị kẻ địch bao bây, trong ngoài có hàng trăm người liên thủ. Hôm nay có thể coi như ngày tàn của nhà họ Diệp rồi. Cậu Bùi nheo mắt cười nhìn bà cụ Diệp: “Bà Diệp, bà nói xem bà ngoan ngoãn nghe lời tôi, giao ra Diệp Bồ Đề thì đâu đến nỗi thế này. Bà đưa Diệp Bồ Đề cho tôi thì chắc chăn tôi sẽ đứng về phía bà mà. Vậy thì đám người này sao dám quấy nhiễu bà nữa chứ?”, cậu Bùi cười nói.
“Cậu Bùi, chuyện tới nước này thì không còn gì để nói nữa. Nhà họ Diệp không phải kẻ thấp hèn. Nếu cậu muốn chiến thì cứ ra tay, sao chúng tôi phải sợ?”, bà cụ Diệp hừ giọng.
“Đúng là cứng đầu mà. Thôi được, những gì cần nói thì tôi cũng đã nói rồi. Giờ bà không chịu thì đừng trách tôi nhé”.
Cậu Bùi liếc nhìn rồi hét lớn: “Ra tay! Sau đó tìm Diệp Bồ Đề cho tôi. Ai cản thì giết ngay lập tức”.
“Vâng”, các cao thủ nhà họ Diệp đồng loạt lao lên. Những gia tộc khác cũng vây chặt nhà họ Diệp. Cuộc đại chiến chính thức bắt đầu.
“Dừng tay hết cho tôi”, lúc này một tiếng quát vang lên. Sau đó là một luồng khí thế kinh khủng đổ ập xuống.
Tất cả sững sờ, quay qua nhìn. Họ phát hiện có một bóng hình từ trên đáp xuống. Đó chính là Thủy Thánh Võ - Thiên kiêu thứ hai.
“Là thiên kiêu Thánh Võ”.
“Thiên kiêu số hai tới rồi”, cả hiện trường nín thở.
“Thiên kiêu Thánh Võ tới rồi à? Lế nào cậu cũng tới đổ thêm dầu vào lửa?”, Diệp Tuần Tinh lạnh lùng nói.
Nếu như Thủy Thánh Võ cũng muốn làm khó nhà họ Diệp thì Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng không cần phải tới nữa. Những người này thôi cũng đủ khiến nhà họ Diệp rơi vào thảm cảnh rồi.
“Ông không cần lo lắng, lần này tôi tới không phải làm vậy mà tới để chúc thọ, chỉ đáng tiếc là tôi tới chậm một bước khiến cho những người này làm hỏng bữa tiệc rồi”, Thủy Thánh Võ trầm giọng.
“Ồ”, ông Diệp hai mắt sáng lên.
Thủy Thánh Võ liếc nhìn một lượt, sau đó nói bằng vẻ vô cảm: 'Mọi người nghe đây, tất cả rút khỏi nhà họ Diệp, không được phép bước vào đây nửa bước, nếu không thì đừng trách tôi không khách Sáo.
“Thiên kiêu Thánh Võ, ý của anh là gì? Lế nào anh bảo vệ nhà họ Diệp?” cậu Bùi chau mày.
“Em trai tôi làm điều ác, hại cô Diệp Tâm Ngữ, tôi nợ nhà họ Diệp nên hôm nay mừng thọ bà cụ tôi chỉ hi vọng bà cụ có một buổi chúc thọ viên mãn. Nếu ai dám làm loạn tức là đang muốn làm kẻ địch của tôi. Các người tự suy nghĩ cho kỹ”, Thủy Thánh Võ lạnh lùng nói.
Dứt lời, đám đông chau mày. Thiên kiêu Thánh Võ không phải người mà ai cũng động vào được. Dù hôm nay anh ta có không tiêu diệt được các thế lực thì với thiên phú của anh ta cũng đủ để khiến anh ta ngày một mạnh hơn và sau đó việc báo thù bọn họ là điều không có gì khó khăn cả. Những người ở đây ai có thể chạy thoát được chứ?
Đám đông do dự. Dù là cậu Bùi cũng vậy.
Nhà họ Diệp mừng lắm. Họ không ngờ nhà họ Thủy - từng là kẻ địch lại ra tay giúp đỡ họ.
“Đại ân của thiên kiêu Thánh Võ nhà họ Diệp chúng tôi khắc cốt ghi tâm. Từ ngày hôm nay, nhà họ Diệp hi vọng sẽ có thể liên minh với nhà họ Thủy”, bà cụ Diệp cảm kích nói.
“Bà cụ đừng khách sáo”, Thủy Thánh Võ khẽ gật đầu.
Biết được thái độ của anh ta, sắc mặt của đám đông trông càng khó coi hơn. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn cậu Bùi.
Lúc này anh ta im lặng. Thế nhưng đột nhiên có một luồng khí tức huyền diệu trỗi dậy. Đám đông giật mình, trố tròn mắt.
“Khí tức này...”
Cậu Bùi mừng lắm, vội kêu lên: “Chắc chăn là Tiên Nhân. Tiên Nhân tới rồi”.
“Đại Tiên”, cả nhà họ Diệp cũng thất kinh. “Lễ nào...là Trấn Nguyệt Tiên Nhân?” “Không hay rồi!”
Tất cả vội vàng lùi về gần bà cụ. Bà cụ đanh mặt.
“Cái gì cần tới cuối cùng cũng đã tới. Hầy...đây là món nợ của nhà họ Diệp, tới lúc phải trả rồi”, những người già của gia tộc thở dài.
Trên không trung, một đám mây đen bay tới. Đợi đến khi đám mây tan ra hết thì một bóng hình như tiên nhân xuất hiện. Đám đông nín thở.
Người này mặc áo màu đen, tóc dài bay trong gió. Đó là một bà cụ tầm năm, sau mươi tuổi mang cốt cách thần tiên, tay cầm phất trần, hai mắt đanh lại. Bà ta nhìn xuống giống như thần tiên đang nhìn chúng sinh.
Có không ít người nhìn bà ta bằng thái độ sùng bái: “Đây là Trần Nguyệt Tiên Nhân sao?”, có người hỏi.
“Bà...ta không phải là tiên thật đấy chứ?”, gia chủ nhà họ Triệu lầm bầm.
Cậu Bùi không dám chậm trễ, lập tức quỳ xuống: “Bùi Nguyên bái kiến Trấn Nguyệt Đại Tiên”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!