“Thần... Thần y Lâm?”.
Cuối cùng có người hoàn hồn lại, nhìn bóng người đó, ngạc nhiên kêu lên.
“Sao có thể..". “Thần y Lâm... sao anh ta vẫn còn sống?”.
“Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng còn sống... Không phải giữa bọn họ chỉ có một người sống thôi sao?”.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Mọi người đầy vẻ hoang mang, ngơ ngác nhìn hai người kia.
Ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Một số người quan sát thấy Trấn Nguyệt Tiên Nhân mình đầy thương tích, còn Lâm Chính lại chỉ có vài vết thương nhỏ nên đoán rằng Lâm Chính đã thắng trận quyết đấu đáng sợ này.
“Các người làm gì vậy? Giải tán hết đi!”. Trong khi mọi người còn đang ngây ra, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng liếc bọn họ, lớn giọng quát.
Các cao thủ của gia tộc run rẩy, vội vàng tản ra giải tán, không dám làm trái. “Thần y Lâm, cậu không sao chứ?”.
Bà cụ Diệp vội vàng đi tới nhờ sự dìu đỡ của vài người khác.
“Tôi không sao, bà cụ có ổn không?”, Lâm Chính cười nói.
“Ổn, mọi thứ vẫn ổn!”.
Bà cụ Diệp cười ha ha, rồi lại nghi hoặc nhìn Trấn Nguyệt Tiên Nhân: “Thần y Lâm, kết quả... thế nào rồi?”.
“À, tôi và Trấn Nguyệt Tiên Nhân không đánh không quen, tôi và bà ấy cân tài cân sức. Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã nhượng bộ, đồng ý không truy cứu ân oán của nhà họ Diệp, chuyện này kết thúc ở đây!", Lâm Chính nói.
Nghe xong, bà cụ Diệp vui mừng nhìn hai người họ, nước mắt lưng tròng.
Bà ta vội vàng quỳ xuống dập đầu với Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
“Tiên Nhân khoan dung độ lượng, tôi cực kỳ khâm phục! Nếu Tiên Nhân không tiếp tục truy cứu chuyện này, nhà họ Diệp sẵn sàng cống hiến hết mình. Tôi hi vong Tiên Nhân sẽ cho phép tôi canh mộ cho con trai bà đến khi chết, đền lại tội lỗi ngày xưa của nhà họ Diệp!".
Trấn Nguyệt Tiên Nhân liếc nhìn bà cụ Diệp, thấy bà ta chân thành, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan hơn nửa.
Bà ta gật đầu: “Thành ý của bà tôi nhận, nhưng canh mộ thì không cần. Tôi đã dùng hàn băng nghìn năm đóng băng thi thể của con trai tôi, đồng thời đặt nó trong động phủ. Chỉ cần tôi chưa chết, tôi sẽ bảo vệ nó! Bất cứ ai cũng không được đụng vào!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng nói.
Bà cụ Diệp kinh ngạc, vội vàng cúi đầu: “Vâng, vâng..”.
“Hàn băng nghìn năm?”.
Bên này Lâm Chính lại ngạc nhiên, hỏi Trấn Nguyệt Tiên Nhân: “Là hàn băng ở nơi cực âm cực hàn, phải mất một nghìn năm mới ngưng kết được?”.
“Ồ? Thần y Lâm cũng biết đến hàn băng nghìn năm? Không sai, đó chính là hàn băng tôi tìm được ở nơi cực âm cực hàn. Để bảo vệ thân xác của con trai tôi, tôi đã mất ba năm dùng hàn băng bao bọc thi thể con trai tôi, do đó mới làm lỡ thời gian tới nhà họ Diệp. Nhờ vào hàn băng, con trai tôi sẽ luôn ở bên cạnh tôi, tôi cũng xem như được an ủi”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nói, ánh mắt lộ ra sự nhớ nhung sâu sắc.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!