Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Bà cụ Diệp chống gậy đi tới trước, lớn tiếng nói: “Mọi người, tôi đại diện cho nhà họ Diệp bỏ qua hết mọi chuyện hôm nay, chỉ hi vọng mọi người có thể giúp đỡ nhà họ Diệp tôi xây dựng lại vườn nhà. Nếu các vị đồng ý, sau này đều sẽ là bạn của nhà họ Diệp! Mọi người nghĩ thế nào?”.

Nghe vậy, gia chủ các gia tộc vốn đang có vẻ mặt xám xịt đều ngẩng phắt lên nhìn bà cụ Diệp, vô cùng ngạc nhiên.

“Bà cụ nói thật sao?”.

Người nhà họ Triệu là người đầu tiên nhảy cãng hét lên.

“Tôi xin lập lời thề ở đây, từ nay về sau, bất cứ ai của nhà họ Diệp cũng sẽ không truy cứu chuyện này, các vị yên tâm”, bà cụ Diệp nói.

Gia chủ nhà họ Triệu lập tức kích động đến đỏ mặt tía tai, vội vàng chắp tay: “Bà cụ rộng lượng khoan dung, chúng tôi rất hổ thẹn. Nhà họ Triệu xin cống hiến sức lực gia tộc giúp nhà họ Diệp xây dựng!".

“Bà cụ Diệp, nhà họ Tiêu cũng vậy”.

“Bà cụ Diệp, nhà họ Lý rất hổ thẹn vì chuyện ngày hôm nay, tôi đại diện cho nhà họ Lý sẵn lòng lấy ra nửa số gia sản trợ giúp nhà họ Diệp xây dựng lại!".

“Tôi nữal”.

“Tôi cũng vậy!". 

“Nhà họ Vương chúng tôi cũng vậy!”.

Mọi người thi nhau hô lên, chắp tay hành lễ với bà cụ Diệp.

Giờ phút này, không ai không khâm phục.

Bà cụ Diệp nở nụ cười, nói: “Được! Được! Rất tốt! Chuyện xây dựng lại thì không vội, hôm nay cũng là tiệc thọ của tôi. A Tuệ, hãy tìm khách sạn mở tiệc lại lần nữa, hôm nay mẹ phải thết đãi mọi người thật tốt!”.

“Vâng thưa mẹ!”, Khang Tuệ nở nụ cười, liên tục

gật đầu. Người nhà họ Diệp đều vui mừng hoan hô.

Diệp Tâm Ngữ ở trong đám đông nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt lấp lánh.

Cô ta biết nhà họ Diệp có thể vượt qua kiếp nạn này là nhờ vào Lâm Chính.

Lâm Chính dường như không định tranh công, thấy cũng đã đến giờ bèn lặng lẽ rời đi.

Nhưng anh vừa đi, một bóng người đứng ra chặn đường anh.

Đó là Thủy Thánh Võ. 

“Thần y Lâm định rời đi sao? Đúng là làm chuyện tốt không để lại tên!”.

“Thánh Võ thiên kiêu có gì chỉ giáo?”, Lâm Chính chắp tay.

“Thần y Lâm, xin hỏi vì sao anh lại tha cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân?”, Thủy Thánh Võ tiến gần thêm, hỏi.

“Tôi là một bác sĩ, cứu giúp người bệnh là thiên chức, sao có thể hại người?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thế à? Còn thôn Dược Vương thì sao? Hồng Nhan Cốc thì sao? Thần y Lâm, với hiểu biết của tôi về anh, nếu không có lợi ích nào, anh sẽ không nương tay! Nếu như tôi đoán không lầm, anh không giết Trấn Nguyệt Tiên Nhân cũng là muốn bà ta làm việc cho anh?”, Thủy Thánh Võ mỉm cười nói.

Lâm Chính nhíu chặt mày.

“Xem ra tôi nói đúng rồi. Trừ chuyện này ra, không để bà cụ Diệp giết những người đó cũng là muốn lợi dụng nhà họ Diệp khống chế bọn họ. Dù sao bây giờ anh cũng đang đối kháng với Thiên Ma Đạo, việc tốt thì được lòng người. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ dùng đến những người này, cho nên hôm nay mới nương tay, không giết hết bọn họ đúng không?”.

“Thánh Võ thiên kiêu quả nhiên danh bất hư truyền, khâm phục”, Lâm Chính mỉm cười, trong lòng căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement