Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Phong Tiếu Thủy chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt lạnh lẽo như phủ sương.

Anh ta nhìn chằm chằm cảnh tượng trước cửa Dương Hoa bên ngoài cửa sổ sát đất, sau đó gầm lên đầy dữ tợn: "Thất bại? Không! Vẫn chưa kết thúc đâu! Cô tưởng tôi chỉ có chừng đó thủ đoạn thôi sao?".

Cô gái trong màn hình hơi sửng sốt, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, không nói gì.

Trước cửa Dương Hoa đã nhốn nháo. Tất cả mọi người đều nhao nhao lên tiếng.

Có người xin lỗi vì trước đó đã sỉ nhục thần y

Cũng có người tức giận chửi bới Phục Sinh Quái

Âm thanh ồn ào như chấn động bầu trời.

Đúng lúc này, rất nhiều cảnh sát đến nơi, bọn họ vừa duy trì trật tự, vừa giải tán người dân.

Phục Sinh Quái Thủ nghiến chặt răng, siết chặt nắm đấm.

“Thưa ông..., cô gái bên cạnh có chút sợ hãi trước cảnh tượng này, không nhịn được khẽ kêu lên, dường như muốn khuyên ông ta rời đi.

Nhưng Phục Sinh Quái Thủ có thể cam lòng bỏ qua sao?

"Phiền ông nói với người của Tử Vực, tôi không có ý đối đầu với các ông, là các ông ép tôi cả thôi, nếu dừng tay tại đây thì sẽ không có chuyện gì, còn nếu vẫn gây phiền phức thì tôi cũng không dễ bị bắt nạt đâu", Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình thản nói với Phục Sinh Quái Thủ.

"Họ Lâm kia, cậu tưởng cậu thăng rồi sao? Cậu đừng có đắc ý! Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!".

Phục Sinh Quái Thủ dữ tợn nói, sau đó xoay người gầm lên với đám đông đang ồn ào: “Xin quý vị chờ chút!”.

Mọi người im lặng hẳn đi. Vô số cặp mắt ngước lên nhìn.

Cho dù là cảnh sát cũng không khỏi nhìn về phía Phục Sinh Quái Thủ.

Đám phóng viên hình như ngửi ra gì đó, chen chúc ùa về phía Phục Sinh Quái Thủ, chĩa ống kính về phía ông ta chụp lia lịa, suýt nữa nhét cả micro vào mồm ông ta. 

"Ông Phục Sinh Quái Thủ, ông còn gì muốn nói sao?".

"Chuyện về tàn quyển, ông còn gì muốn phát biểu sao?".

"Tại sao ông lại nhất quyết đối đầu với thần y Lâm? Xin hỏi là ông đố kị với y thuật và tài hoa của thần y Lâm sao?".

Các phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, câu nào cũng sắc bén.

Phục Sinh Quái Thủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi không hề đố kị với thần y Lâm, cậu ta cũng không có gì để tôi đố kị cả. Sở dĩ tôi đứng đây vạch trần trò bịp của thần y Lâm là vì người này y thuật bất chính kém cỏi! Tôi không nỡ nhìn cậu ta làm hại chúng sinh".

Ông ta vừa dứt lời, quần chúng vốn đang bất mãn lại càng giận dữ hơn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement