Muốn bắt giặc phải bắt tướng trước. Lâm Chính đương nhiên hiểu đạo lý này.
Thực ra Lâm Chính rất hoan nghênh những doanh nghiệp y dược có thể tạo phúc cho người dân, cống hiến cho xã hội.
Nhưng mục đích khi thành lập của công ty Lôi Lực chưa bao giờ là tạo phúc cho người dân, mà là đối đầu với Lâm Chính.
Vì vậy không diệt trừ công ty Lôi Lực thì nó sẽ luôn là mối đe dọa đối với anh.
"Cậu muốn làm gì? Cậu Phong không phải là người mà cậu có thể mạo phạm đâu!", Phục Sinh Quái Thủ tức giận, lập tức quát.
"Đồng chí cảnh sát, những người này làm phiền anh vậy, bọn họ đã quấy rối nghiêm trọng đến việc vận hành bình thường của công ty Dương Hoa chúng tôi, mong các anh nhanh chóng xử lý".
Lâm Chính kêu lên với các cảnh sát, sau đó phất tay, định quay vào Dương Hoa, phớt lờ Phục Sinh Quái Thủ.
Phục Sinh Quái Thủ cuống lên, còn định đuổi theo, nhưng bị mấy cảnh sát ngăn lại.
Phong Tiếu Thủy trước cửa sổ sát đất sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Nhưng luồng sát khí đó nhanh chóng biến mất.
Anh ta cầm bộ đàm lên, nhỏ giọng nói: "Nói với thần y Lâm là tôi đồng ý, chỉ cần anh ta có thể thắng được ông, thì tất cả phương thuốc hiện giờ của công ty Lôi Lực sẽ thuộc về anh ta! Tất cả người của Tử Vực chúng ta sẽ rút khỏi Giang Thành trong ngày hôm nay! Phong Tiếu Thủy tôi cả đời này sẽ không đặt chân đến Giang Thành!".
Phục Sinh Quái Thủ ở cửa nghe thấy giọng nói vang lên từ tai nghe trên tai, lập tức sửng sốt.
"Cậu Phong, việc này..."
"Tôi nghĩ với điều kiện này chắc là thần y Lâm sẽ không từ chối, anh ta vòng vo như vậy chẳng phải muốn nhân cơ hội tống cổ chúng ta khỏi Giang Thành sao? Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho anh ta toại nguyện!", Phong Tiếu Thủy cười nói.
"Nhưng cậu Phong, làm vậy... liệu có mạo hiểm quá không? Nếu thất bại thì chúng ta biết ăn nói với gia tộc kiểu gì?", Phục Sinh Quái Thủ có chút lo lắng nói.
"Ông không tự tin với y thuật của mình sao? Hay là không tự tin với căn cơ của Tử Vực? Nếu so về y thuật thì chẳng phải ông nên nghiền nát anh ta sao?", Phong Tiếu Thủy trầm giọng hỏi.
Phục Sinh Quái Thủ im lặng gật đầu: "Tôi hiểu
Dứt lời, ông ta liền hét lên với Lâm Chính đang đi về phía cửa: "Thần y Lâm, đứng lại! Chúng tôi đồng ý!".
Lâm Chính dừng bước, ngoảnh lại nhìn.
"Thần y Lâm, nếu cậu thi với tôi mà thắng, thì _ công ty Lôi Lực và tất cả các phương thuốc của nó sẽ là của cậu! Chúng tôi cũng rút toàn bộ khỏi Giang Thành trong ngày hôm nay, không bao giờ đặt chân đến Giang Thành nửa bước, thế nào?", Phục Sinh Quái Thủ trầm giọng quát.
"ồ?.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Những điều kiện này sao?
Hình như đối phương đã đặt cược tất cải!
Đây không còn là cuộc chơi bình thường nữa!
Lâm Chính có chút động lòng.
Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu các ông thắng thì các ông muốn thế nào?".
"Đơn giản thôi! Tôi muốn cậu quỳ trước mọi người, dập đầu với tôi, thừa nhận cậu là lang băm vì tiền hại người", Phục Sinh Quái Thủ cười khẩy đáp.
"Cái gì?". "Không được! Tuyệt đối không được!".
"Thần y Lâm, đừng cược với ông ta! Thua thì tiêu đời!".
"Đúng! Không được cược!".
Mọi người nghe thấy thế liền nhao nhao khuyên nhủ.
Ngay cả Mã Hải và Từ Thiên cũng bắt đầu lo lắng.
"Thần y Lâm, bây giờ chúng ta đã chiếm hết thượng phong, nếu không cược thì bọn họ cũng chẳng làm gì được. Nếu cược mà thất bại, thì sẽ là đòn công kích mang tính hủy diệt với Dương Hoal Đang có quá nhiều người theo dõi, không đáng để mạo hiểm đâu!", Mã Hải vội khuyên nhủ.
"Đúng đấy Chủ tịch Lâm, chúng ta cứ kệ họ đi", 'Từ Thiên cũng nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
"Sao tôi lại không biết những điều đó chứ? Nhưng bây giờ đi rồi còn sau này thì sao? Bọn họ sẽ không cam lòng bỏ qua đâu! Tôi chỉ có thể hạ gục bọn họ tại đây!".
Mọi người kinh ngạc.
“Chủ tịch Lâm..."
"Không cần khuyên nữa đâu".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!