Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chuyện này không hề khó đối với anh.

“Haizz, thần y Lâm, đừng nôn nóng như vậy! Tôi vẫn chưa nói xong!”, Phục Sinh Quái Thủ lại cười nói: “Chúng ta có thể chọn ra hai người, đương nhiên người này phải là tự nguyện. Một người uống độc dược của cậu, tôi sẽ chẩn đoán. Một người khác uống độc dược mà tôi chuẩn bị, cậu chẩn đoán, xem ai giải được độc của người kia trước thì sẽ thắng! Thế nào?”.

“Tôi không thể lấy tính mạng của người khác ra đùa giốn!”, Lâm Chính lập tức nhíu mày.

“Đừng sợi Độc dược tôi đưa ra đều có thuốc giải, nếu có gì ngoài ý muốn, uống thuốc giải vào sẽ bình yên vô sự. Tôi nghĩ thuốc mà cậu chuẩn bị cũng có thuốc giải chứ?”, Phục Sinh Quái Thủ cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.

“Vậy ở đây ai tình nguyện phối hợp với chúng tôi tiến hành trận quyết đấu manh chẩn này?”, Phục Sinh Quái Thủ hô to.

Mọi người nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ không dám làm chuyện nguy hiểm đến  tính mạng như vậy.

Bọn họ chỉ đến để xem trò vui chứ không phải để chịu chết, lỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời?

“Thần y Lâm, hai người phải dừng trận đấu này lại ngay! Không thể lấy tính mạng của người dân ra làm trò đùa!”, đội trưởng Trương sốt ruột, tiến tới ngăn cản.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc giải, hơn nữa người uống thuốc là tự nguyện!”.

“Như vậy cũng không được!”, đội trưởng Trương lạnh lùng nói.

Anh ta là nhân viên chính phủ, cần phải chịu tránh nhiệm cho tính mạng của người dân.

Đương nhiên anh ta phải đứng ra ngăn cản những chuyện thế này.

“Vậy sao? Thần y Lâm, đây là người của cậu phải không? Chẳng lẽ các người đã bàn bạc với nhau từ trước, nhờ cậu ta đến ngăn chặn trận đấu này để cậu thoát được một kiếp?”, Phục Sinh Quái Thủ cười thành tiếng.

“Ông nói gì?”. 

Đội trưởng Trương nổi giận, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên cởi áo khoác ngoài ra, hét lên: “ sẽ làm”.

Nói xong, anh ta đi lên võ đài.

“Đội trưởng Trương, không cần phải vậy”, Lâm Chính do dự nói.

“Mẹ kiếp! Ông già này ức hiếp người quá đáng! Thần y Lâm, đừng có nhẹ tay, hấy dạy cho ông ta một bài học nhớ đời! Đừng để ông ta xem thường người Giang Thành chúng ta!”, đội trưởng Trương đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng nói.

Lâm Chính ngạc nhiên nhìn anh ta, ngay sau đó hít sâu một hơi: “Vậy được, tôi sẽ dốc hết sức! Anh yên tâm, dù tôi có thua cũng bảo đảm cho anh bình yên vô sự”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement