Nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện, Phong Tiếu Thủy hiểu ra người của mình đã thất bại.
Anh ta nhìn sang Thần Võ Tôn, đầy vẻ kiêng dè.
“Khí tức người này đáng sợ như vậy, người của tôi tuyệt đối không phải đối thủ. Bên cạnh thần y Lâm có cao thủ tuyệt đỉnh như thế từ lúc nào? Vì sao tin tức mà Tử Vực cung cấp cho tôi luôn sai sót?", Phong Tiếu Thủy cần răng nói.
“Cậu chủ, chúng tôi bảo vệ cậu, cậu hãy đi đi!". Người ở xung quanh vây lại, nghiêm túc nói.
Thấy bọn họ coi thường cái chết, ánh mắt Phong Tiếu Thủy lộ ra vẻ cảm động.
Nhưng anh ta biết bây giờ có chạy cũng không kịp.
Có một cao thủ tuyệt đỉnh ở đây, dựa vào bọn họ hoàn toàn không chạy được bao xa.
“Cô... là ai?", Phong Tiếu Thủy nhìn chăm chằm Thần Võ Tôn, hỏi.
“Xem ra người của Tử Vực ở Tử Vực quá lâu, ngay cả Thần Võ Tôn này mà cũng không biết! Hay là danh tiếng của Thần Võ Tôn tôi vang chưa đủ xa?”, Thần Võ Tôn lạnh lùng lên tiếng, rất không vui.
“Cái gì? Bà là Thần Võ Tôn?”, Phong Tiếu Thủy kinh ngạc: “Sao... Sao bà lại đi cùng thần y Lâm...?”.
“Tôi và thần y Lâm là bạn, các người muốn giết cậu ta tức là tuyên chiến với tôi, đừng tưởng Tử Vực các người là vô địch thiên hạ. Một đám rùa rút đầu trốn trong mai ma dám ngang ngược trước mặt tôi?”, Thần Võ Tôn lạnh lùng đáp.
Phong Tiếu Thủy nhìn Thần Võ Tôn chăm chú, vẻ mặt khó coi: “Vậy Thần Võ Tôn đại nhân muốn thế nào? Giết hết chúng tôi sao?”.
Thần Võ Tôn nhìn Lâm Chính, quả nhiên Lâm Chính lại định lên tiếng, nhưng lần này bà ta sẽ không mắc bẫy, giành nói trước: “Giết chết các người thì không cần! Các người nghe đây, thần y Lâm là bạn tôi, từ hôm nay trở đi Tử Vực các người không được quấy nhiễu cậu ấy nữa, nếu không sẽ là đối địch với tôi! Cút đi!”.
Mặc dù Phong Tiếu Thủy tức giận trong lòng, nhưng anh ta cũng biết mình không thể chống lại Thần Võ Tôn, đành chắp tay định rời đi.
“Chờ đất".
Lâm Chính gọi lại.
“Thần y Lâm có gì muốn nói sao?”, Thần Võ Tôn cất giọng âm trầm, giọng điệu hơi bất mãn.
Rõ ràng lần này bà ta sẽ không cho Lâm Chính giết chết Phong Tiếu Thủy nữa.
“Thần Võ Tôn đại nhân, bà có điều không biết, Phong Tiếu Thủy phái người đến đấu y thuật, nói thua rồi sẽ dập đầu với tôi. Bây giờ người của Tử Vực đã thất bại, anh ta lại nuốt lời bỏ trốn, còn phái người giết tôi. Món nợ này sao có thể bỏ qua được?”.
“Thế à? Nếu vậy cậu dập đầu với thần y Lâm rồi cút đi!”, Thần Võ Tôn nói với Phong Tiếu Thủy.
“Cái gì?”, Phong Tiếu Thủy căng thẳng. Anh ta mà dập đầu được sao?
Vậy thì sau này làm sao anh ta ngẩng đầu lên được?
Nhưng giờ này Phong Tiếu Thủy không còn lựa chọn nào khác.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng đôi mắt đầy thù hận, nghiến răng như sắp nát ra, cuối cùng vẫn quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Phong Tiếu Thủy, tôi biết anh rất căm hận, cũng biết anh sẽ không từ bỏ ở đây. Nhưng tôi phải nói cho anh biết, nếu Tử Vực các anh vẫn tiếp tục quấy nhiễu tôi, vậy thì lần sau tôi sẽ đuổi tận giết tuyệt, không chừa một ai! Dù có kéo nhau cùng chết cũng không nhân nhượng!”.
“Được!".