“Lam Xung! Anh đừng có ngang tàng! Đây là Cửu Trại! Không cho phép anh làm càn!”, một người của Cửu Trại không nhịn được nữa hét lên.
Nhưng vừa lên tiếng, người đàn ông đội mũ lông vũ tên là Lam Xung đã tát người đó một cái.
Bốp!
Người của Cửu Trại không kịp đề phòng, bị tát ngã ra đất, răng cũng rụng mất hai cái.
Mọi người kinh hãi.
“Cửu Trại thì sao? Lam Xung này không quan tâm!”, Lam Xung khinh thường đáp.
“Anh nói gì?”. “Khốn kiếp!”. “Anh dám đánh người của Cửu Trại chúng tôi?”.
Người của Cửu Trại nổi giận, đồng loạt xông lên bắt đầu đánh nhau.
Nhưng người của Tam Trại cũng không dễ ăn hiếp, cùng nhau xông tới, lấy hết dũng khí chuẩn bị chiến đấu.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên: “Dừng tay hết cho tôi!”. Mọi người đều dừng lại.
Một nhóm người lớn tuổi ăn mặc sang trọng đi tới.
Dẫn đầu là một người đàn ông mập mạp, mặt đầy ngấn mỡ.
Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi, dáng vẻ khá ngờ nghệch, nhưng trang phục và lệnh bài ông ta đeo bên thắt lưng đã nói rõ địa vị cao quý của ông ta.
“Trại chủi”.
“Trại chủ đến rồi”.
Người của Cửu Trại không dám lỗ mãng.
Nhưng đám người Lam Xung chỉ liếc nhìn ông ta mà không hành lễ, trong mắt tràn ngập sự khinh thường và giễu cợt.
"Lam Xung? Các người không xem trại chủ của Cửu Trại chúng tôi ra gì à? Sao lại không hành lễ?”, một trưởng bối của Cửu Trại lạnh lùng nói.
“Hôm nay tôi đến để đòi một lời giải thích, không phải đến để hành lễ với các ông!”, Lam Xung phất tay, người phía sau lập tức khiêng một chiếc cáng ra đặt dưới đất.
Trên cáng là kẻ đã bị Bạch Nan Ly đánh bị thương ở vườn thuốc lúc trước.
“Trại chủ Cửu Trại, em trai tôi Lam Thạch đã bị thương, chắc ông biết là ai đã ra tay độc ác chứ?”, Lam Xung lạnh lùng nói.
“Đương nhiên biết, tôi điều tra rõ ràng sự việc, lần này... quả thật là Nan Ly đã quá lỗ mãng”, trại chủ Cửu Trại do dự một lúc rồi nói.
“Vậy trại chủ Cửu Trại, ông định giải quyết thế nào?”, Lam Xung cười nhạt nói.
“Mọi chuyện xử lý theo quy tắc của thế gial”.
Trại chủ Cửu Trại nghiêng người, cho mọi người nhìn cảnh tượng ở phía sau ông ta.
Lúc này, Bạch Nan Ly đang cởi trần quỳ trong sân, bên cạnh là một cây roi sắt đã nhúng qua nước thuốc đặc biệt.
“Bạch Nan Ly tự ý làm bị thương người trong tộc, theo quy tắc sẽ đánh ba trăm roil”, trại chủ Cửu Trại nhìn chằm chằm Bạch Nan Ly, giọng trầm thấp: “Bạch Nan Ly, cậu có ý kiến gì không?”.
“Nan Ly... không có bất cứ ý kiến gì”, Bạch Nan Ly cúi thấp đầu, đáp.
“Vậy được”, trại chủ Cửu Trại gật đầu, nói với Lam Xung: “Mời người của Tam Trại các cậu đích thân giám sát! Bây giờ sẽ bắt đầu hành hình!”.
“Vâng!
Một người của Cửu Trại bước ra khỏi đám đông, nhặt roi sắt ở dưới đất lên, chuẩn bị ra tay.
Nhưng tên Lam Xung kia lại quát lên.
“Khoan đãi”.
Mọi người đều sững sờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!