“AI, Du Dật la lên thảm thiết, vọng khắp tứ phía.
Anh ta lùi về sau, ôm cánh tay đã đứt gào lên, máu tươi bắn tung tóe, vãi ra đầy đất.
“Du Dật!”.
“Anh Du Dật!”.
Đám người kia hoảng loạn chạy tới đỡ Du Dật.
"Tần Linh cũng giật mình, kiếm trong tay không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, gương mặt vô cùng hoảng Sợ.
“A Linh! Cô lại gây họa rồi!".
Ma Bình sốt sắng, không biết nên làm thế nào mới phải.
Trong phòng vô cùng hỗn loạn.
“Chuyện gì vậy?”.
Lúc này, ngoài nhà lại có một nhóm người tiến vào.
Những người này đã lớn tuổi, mặc áo choàng đen, gương mặt trắng bệch, hai mắt đen kịt trong rất quái dị, khí tức cực kỳ nồng hậu.
Xem ra là những trưởng bối thành viên cốt cán của thôn Ẩn Ma.
Trong đó có cả Tân Trác, bố của Tân Linh.
Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong nhà, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên, không tin nổi.
“Du Dật, con sao rồi?”.
Một ông lão tóc bạc để râu quai nón vội vàng chạy ra khỏi đám đông, dìu Du Dật dậy, kích động hét lên.
“Bố, đau, đau..", Du Dật run rẩy kêu lên, cả người toát mồ hôi.
Bố?
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn ông lão.
Ông lão đó ít nhất cũng hơn bảy mươi. Chẳng lẽ tuổi cao rồi mới có con?
Vậy thì e là phiên phức rồi.
“Là ai làm?”.
Ông lão nổi giận, đột nhiên quay đầu hét lên.
Tần Linh rùng mình, há miệng nhưng lại không dám lên tiếng.
“Bố! Là Tân Linh!", Du Dật gân như nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cái gì?”.
Tân Trác tỏ ra không tin nổi, ngạc nhiên quay đầu nhìn Tần Linh: “A Linh! Là con làm sao?”.
“Bố, con... con..", Tân Linh lắp bắp, vô cùng hoảng sợ.
“Chú Trác! Ông Du! Đây là hiểu lầm, là ngộ thương!”.
Ma Bình vội vàng giải thích.
“Hiểu lầm? Con trai tôi bị chém mất cánh tay mà còn là hiểu lầm?”, ông lão nổi giận, quát Tần Trác: “Tần Trác, ông nói phải làm sao đây?”.
Tần Trác không nói lời nào, vẻ mặt rất khó coi.
“Ông Du, Du Dật muốn cướp kiếm của tôi, tôi không cẩn thận làm anh ta bị thương, tôi... tôi thật sự không phải cố ý”.
“Không cố ý? Vậy tôi cũng không cố ý thử xem nhé?”.
Ông Du lạnh lùng nói, cầm kiếm dưới đất lên định chém cô ta.
“Ông Du chờ đãi”.
'Tần Trác vội vàng ngăn ông ta lại.
“Tân Trác! Đã lâu tôi cũng không luyện võ rồi. Trước. khi ông bị thương, ông có danh hiệu thiên tài số một thôn Ẩn Ma, nhiều năm trôi qua không biết thực lực của ông thế nào rồi! Hôm nay tôi đấu với ông một trận xem sao!", ông Du lạnh lùng quát, ngay sau đó ra tay với Tân Trác.
Tần Trác kinh hãi, lập tức vung tay đỡ đòn.
Đúng lúc đó, một giọng nói nghiêm túc hét lên: “Tất cả dừng tay lại cho tôi”.
Hai người dừng lại.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, tóc ngắn để râu đi ra khỏi đám đông.
Người đàn ông mặc áo gấm viền vàng, không giận mà uy, đôi mắt nghiêm nghị, trên người toát ra cảm giác áp bách.
“Đại chấp sựi”.
“Đại chấp sự đến rồi!”.
“Bái kiến Đại chấp sự!”.
“Bái kiến Đại chấp sự!”.
Người trong phòng đồng loạt hét lên.
“Đại chấp sự”.
Tần Trác và ông Du thấy vậy cũng cùng nhau hành lễ, không dám lỗ mãng.
“Đại chấp sự! Xin người hãy làm chủ cho tôi!".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!