Thôn Ẩn Ma đã rơi vào chiến hỏa.
Thiên Ma Đạo và tộc Ẩn Ma chém giết nhau, ai cũng không sợ chết, không tiếc sức lực.
Suy cho cùng người của tộc Ẩn Ma vẫn còn ma tính, dù là đối diện với kẻ địch mạnh hơn mình gấp mấy lần, bọn họ vẫn không có chút sợ hãi nào, vẫn không có chút do dự nào, tất cả liều mạng chém giết.
Nhưng cao thủ của Thiên Ma Đạo quá nhiều!
Lần này nhắm vào thôn Ẩn Ma, Thiên Ma Đạo hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ. Cao thủ nhiều chưa nói, thậm chí còn mang theo vũ khí có sức sát thương rất khủng khiếp.
Người của tộc Ẩn Ma am hiểu thân pháp chạy trốn và thuật ám sát, khi giao đấu, bóng mọi người như ảo ảnh, hóa thành sương máu, xuyên qua lại giữa người của Thiên Ma Đạo.
Người của Thiên Ma Đạo tầm thường hoàn toàn không thể tìm thấy dấu vết, tộc Ẩn Ma có phần chiếm ưu thế.
“Dùng Sát Ma Phấn!”.
Tàn Ma thấy cảnh tượng này, quay đầu khẽ nói.
“Tuân lệnh!”.
Người bên cạnh lập tức chạy đi.
Không lâu sau, vài bóng hình giống như dơi lướt qua bầu trời, đồng thời rải xuống bột phấn màu trắng xám.
“A,
Bột phấn rơi lên người của tộc Ẩn Ma khiến bọn họ kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn, hai tay điên cuồng gãi lên người.
'Tần Trác cũng bị dính bột phấn, trên người giống như có muôn vàn con kiến đang cắn xé. Ông ta vội vàng ngưng dùng khí, cảm giác kiến cắn mới giảm bớt.
“Khốn nạn! Đây là thứ gì?", Tân Trác nổi giận gào lên.
“Đây là vũ khí bí mật chuyên dùng để đối phó tộc Ẩn Ma các người, ngăn chặn loại ma khí chỉ Ẩn Ma mới có! Có chúng ở đây, các người không thể sử dụng được bao nhiêu khí kình, các người sẽ không chạy trốn được, cũng không chống cự được!”, Tàn Ma bình tĩnh nói.
“Hàèn hại”.
Tân Trác chửi mắng, xông về phía Tàn Ma.
“Không biết điều!”.
Tàn Ma lắc đầu, đánh một quyền từ xa.
Am!
Một luồng lực xung kích như tiếng nổ siêu thanh vang lên.
Tân Trác căng thẳng, vung tay phóng ra một tấm khiên bằng khí, định chống đỡ quyền kình. Nhưng sức mạnh của Tàn Ma quá khủng khiếp, lực xung kích đó vừa mới chạm vào khiên khí, khiên khí đã nổ tung, chùm khí đáng sợ đâm xuyên ngực Tân Trác.
“Qel".
Tần Trác nôn ra rất nhiều máu, cả người run lên, sau đó chầm chậm ngã xuống đất.
“Bốt".
Tần Linh chạy nhanh tới, ôm lấy Tân Trác, khóc gọi: “BốI Bố sao rồi? Bố không sao chứ bố...”.
“Đương nhiên ông ta có sao, ông ta sẽ chết ở nơi này, cô cũng vậy!".
Tàn Ma nhảy từ trên nóc nhà xuống, bước về phía Tần Trác và Tân Linh.
'Tần Linh cắn chặt răng, cống theo Tần Trác lùi ra sau.
Lúc này hiện trường hỗn loạn, tộc Ân Ma đều bị tàn sát, bị Sát Ma Phấn kia làm cho không có sức đánh trả, cô ta có thể lùi đi đâu được?
Tân Linh mở to mắt.
Nhìn thấy đám người Ma Bình bị người ta vây giết.
Nhìn thấy trưởng thôn được sự bảo vệ của mọi người rút lui vào cấm địa.
Cũng nhìn thấy ông Du ngã xuống hồ máu, co giật mấy cái, sau đó không còn động tĩnh.
Thất bại rồi! Thất bại triệt để rồi!
Hóa ra trước mặt Thiên Ma Đạo, tộc Ẩn Ma lại không đỡ nổi một đòn.
Uổng cho cô ta còn nghĩ có ngày sẽ cho người của 'Thiên Ma Đạo biết tay.
Hóa ra người ngây thơ nhất là cô ta. “Cô bé! Tôi và bố cô có chút giao tình, tôi cũng rất yêu thích cô, không muốn chết thì mau quỳ xuống cầu
xin Tàn Ma, có lẽ còn có một cơ hội sống”.
Lúc này, Sơn Ma chặn trước mặt Tần Linh, thản nhiên nói.
“Đồ khốn, ông tưởng tôi sẽ giống như ông đi nịnh bợ Thiên Ma Đạo hay sao? Đừng hòng! Cho dù tôi có tan xương nát thịt cũng sẽ không quỳ trước người của Thiên Ma Đạo!”, Tần Linh nổi giận mắng.
Sơn Ma nhíu mày.
“Đúng là một đứa trẻ quật cường. Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành giết cô, sau đó chế tạo thi thể cô thành con rối đặt trong phòng ngủ của tôi”.
Tàn Ma đi tới, lạnh nhạt nói, con mắt đỏ như máu nheo lại: “Đúng là một con rối tỉnh xảo, đặt trong phòng tôi nhất định sẽ rất đẹp mắt”.
“Ông! Tôi liều mạng với ông!”.