Thời khắc tồn vong, mọi người anh dũng xung phong quyết không lùi bước, liều mạng chiến đấu.
Các trại chủ dẫn đầu xông về phía trước.
Nhưng kẻ địch quá đông, dù bọn họ không chùn bước cũng khó mà mở được con đường nào.
“Các vị trại chủ, đừng uổng công nữa, các ông không thoát được đâu. Nếu hôm nay các ông không dẫn mọi người quy hàng Thánh Sơn thì chỉ có đường chết”, Trấn Trâm Hổ đứng ở nơi cao, đứng trên cao nhìn tình hình cổng trại, sau đó dùng khí kình hét lên.
“Câm miệng! Tên phản bội kia!”.
Trại chủ Nhị Trại căm giận quát lên: “Ông muốn làm chó săn cho Thánh Sơn, làm một con chó dưới trướng thiên kiêu hạng nhất sao?”.
“Chó săn?”, Trấn Trầm Hổ lạnh lùng nói: “Ông thì hiểu cái gì? Thứ nông cạn! Thiên Tính Gia chúng ta lấy cái gì đối kháng với Thánh Sơn? Tôi làm như vậy chỉ để bảo vệ huyết mạch cho Thiên Tính Gial”.
“Bảo vệ huyết mạch là lý do để ông phản bội gia tộc?".
“Đám ngu ngốc các ông không hiểu được đâu! Các ông hoàn toàn không hiểu biết gì về thiên kiêu hạng nhất, không biết độ mạnh và sự đáng sợ của Thánh Sơn!
Tôi nói với các ông thế này, dù hôm nay các ông đột phá vòng vây thành công, chạy thoát được thì cũng không thoát được năm ngón tay của thiên kiêu hạng nhất. Các. ông vẫn sẽ bị truy sát, dù các ông có trốn đến chân trời góc biển cũng không thể thoát khỏi bàn tay của thiên kiêu hạng nhất, có hiểu không?”,
Trấn Trầm Hổ quát lớn: “Nếu tôi không dẫn mọi người đầu hàng thì chỉ có một kết cục chờ đợi Thiên Tính Gia chúng ta, đó là bị Thánh Sơn đuổi tận giết tuyệt! Rõ chưa?
Đám ngu ngốc!”.
“Ông..”.
“Hừi Kẻ hèn nhát sống tạm bợ! Ông cũng xứng làm trại chủ Đại Trại của Thiên Tính Gia?”.
“Chúng tôi thà chết đứng chứ không muốn sống tạm bợi”.
“Vô liêm sỉ!". Mọi người chửi mắng.
Trấn Trầm Hổ lộ ra sự nham hiểm ác độc: “Được! Được! Các ông không nghe lời khuyên, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi vốn muốn để các vị đại nhân của Thánh Sơn bắt sống các ông, nhưng các ông cố chấp như vậy thì đừng trách tôi!”.
Ông ta phất tay, liên tục gào lên: “Giết! Giết! Giết! Giết hết tất cả! Không chừa một ai! Hôm nay tôi sẽ khiến các ông phải hối hận!”.
“Giết!".
Mọi người hét lên.
Cao thủ Thánh Sơn đều vào cuộc.
Phía trại chủ Nhị Trại gặp đợt tấn công mãnh liệt, dần dần bị đánh lùi.
“Trại chủ Nhị Trại! Trại chủ Tam Trại! Cổn Thiên Lôi dẫn theo cao thủ của Thánh Sơn trèo lên vách núi, tràn vào từ phía sau chúng ta”, có người cất cao giọng báo cáo.
“Lùi về bảo vệ tháp!”.
Trại chủ Nhị Trại hét lên.
Những người còn lại của Thiền Tính Gia chạy về phía lầu các ở chính giữa.
Cửa lớn lầu các được chế tạo bằng đồng, lâu các được xây bằng đá vô cùng kiên cố.
Mọi người vào trong là có thể phòng thủ.
Nhưng lùi về đây phòng thủ chẳng khác nào tự chặn đường lui đợi chết.
Dù sao trong lầu các cũng không có đường thoát nào khác.
Mọi người đóng cửa đồng lại một cách gian nan, sau đó một nhóm chiến sĩ đứng canh cửa đồng, không để người bên ngoài chạy vào.
Trại chủ Nhị Trại và những người khác chạy lên lầu hai, ngồi xuống nghỉ ngơi. Trên người bọn họ đầy vết thương, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
“Khốn nạn!".
'Trại chủ Tam Trại đấm vào mặt bàn, tức giận quát mắng: “Tên Trấn Trầm Hổ này đúng là nỗi nhục của Thiên Tính Gia!".
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!