Cổn Thiên Lôi đứng ở trên núi cao lộ ra ý cười lạnh lùng: “Vậy thì đại khai sát giới nào!”. Nói xong, ông ta giơ cao hai tay, lòng bàn tay có sấm sét xoay tròn nổ đùng đùng khiến người nhìn vào mà kinh hãi.
Ông ta vung tay, đánh về phía trại chủ Nhị Trại.
“Đại nhân, thật sự phải trảm tận giết tuyệt sao?”.
Trấn Trầm Hổ vội tiến lên ngăn lại, cẩn thận hỏi.
“Sao? Một đám ngu dốt cố chấp, ông còn muốn giữ Ì_ bọn họ lại?", Cổn Thiên Lôi bực dọc nói.
Trấn Trầm Hổ há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi đã cho đám vô dụng đó cơ hội, nhưng bọn họ. không biết trân trọng, gặp phải tai họa như ngày hôm nay không trách được ai! Thiên Tính Gia các ông sẽ _ không diệt tộc, bởi vì ông là người thức thời, ngoan ngoãn làm chó cho Thánh Sơn chúng tôi đi!”.
Cổn Thiên Lôi cười nhạt đáp, sau đó vung hai cánh tay lên.
Am!
Sấm sét cuồn cuộn giống như thương long đánh về phía đó.
Âm! Âm! Äm! Âm...
Nơi bị sấm sét đánh xuống lập tức nổ tung, tia sét bắn tứ tung, vô cùng đáng sợ.
Người bị sét đánh trúng nổ tan thành tro bụi, hóa thành một luồng khói đen mà chết.
Chỉ một chiêu đã đủ khiến bảy tám cao thủ của Thiên Tính Gia mất mạng.
Những người khác của Thiên Tính Gia thấy vậy đều đỏ cả mắt, vành mắt như sắp nứt ra.
“Khốn nạn!”.
Trại chủ Nhị Trại nổi giận, như phát điên lao vọt tới, †ấn công về phía Cổn Thiên Lôi ở trên cao.
“Không biết đĩš Cổn Thiên Lôi khinh thường cười nhạt, giơ tay lên. VùI
Một tia sét bay tới theo hình vòng cung, nhắm vào. trại chủ Nhị Trại.
Trại chủ Nhị Trại vội vàng tránh né, nhưng giây lát sau lại một tia chớp khác đánh lên người ông ta.
Âm!
'Tỉa chớp dữ dội khiến ông ta bị sốc điện ngã xuống đất, da thịt toàn thân nứt nẻ, cả người cháy đen, khói bốc lên cuồn cuộn, không động đậy được nữa.
“Vô dụng như vậy, yếu ớt như vậy mà cũng dám khiêu chiến tôi? Con lợn Thiên Tính Gia các người nực. cười thế này sao?”.
Cổn Thiên Lôi nhảy xuống từ trên cao, cất bước đi tới trước mặt trại chủ Nhị Trại, sau đó đạp chân lên ngực ông ta, híp mắt cười: “Không phải ông muốn giết tôi sao? Đứng dậy xeml".
Cả người trại chủ Nhị Trại điên cuồng run rẩy. Ông ta bị sấm sét đánh trúng làm tê liệt thần kinh, đừng nói là hành động, cả nói chuyện cũng không được, chỉ có thể. mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Cổn Thiên Lôi.
“Vô dụng đúng là vô dụng! Thôi được, đến lúc tiễn ông lên đường rồi!”.
Cổn Thiên Lôi mỉm cười giơ tay lên lần nữa, một tia sét xuất hiện, sau đó ông ta vung tay hạ xuống, định kết liễu trại chủ Nhị Trại.
“Dừng tay!".
Lúc này, một giọng hét vang lên.
Cổn Thiên Lôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, phát hiện có vài bóng người xuất hiện ở một ngọn đồi không xa.
Nhìn lại thì là đám người Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa.
“Cửu Trại?”. “Người của Cửu Trại đến rồi sao?”.
Người của Thiên Tính Gia ngước mắt nhìn, nhưng lại không mừng được mấy.
Với tình hình bây giờ, người của Cửu Trại có đến thì đã sao? Bọn họ hoàn toàn không thể thay đổi được gì.
“Khốn kiếp! Các cậu đến đây làm gì? Mau đi đi! Mau rời khỏi đây!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!